“Cảm giác thế nào?” Nam nhân vuốt ve xúc tu vừa bị đổ nước thuốc, miệng hỏi.
Xúc tua trong tay y rụt vào, rồi lại buông lơi.
Thiếu niên nghiêng đầu, dường như đang ngượng ngùng: “Rất kí©h thí©ɧ.”
Nói xong, hắn như bị phản ứng của mình chọc giận, xoay đầu lại hung hăng nhìn người đàn ông.
Hắn run rẩy cánh môi, chất vấn: “Mi… Sao mi có thể như vậy!”
Sao mi có thể đối xử với ta như vậy.
Người đàn ông nhìn hắn, đôi mắt đong đầy yêu thương và bao dung.
Sự kiêu căng của thiếu niên bỗng thu lại chút xíu, không hiểu sao lại thấy hơi chột dạ.
Đúng lúc này, môi y bất ngờ đặt xuống mi mắt hắn.
“Em thật đẹp.” Y khen.
Thiếu niên run run, chỉ có điều, lần này không hoàn toàn là vì giận.
Lại… Lại dám khen ta đẹp….
Nhân… Nhân loại giảo hoạt… Ta sẽ không mắc lừa đâu!
“Đôi mắt em như ngọn lửa trong đêm đông, rực rỡ, ấm áp, chiếu tới tận lòng.”
Người đàn ông chẳng để tâm tới phản ứng của hắn, nói tiếp.
Quả thực là vậy, khi thiếu niên giận dữ nhìn y, tim y như bị đôi mắt đầy sức sống này tóm gọn, chỉ còn lại yêu thương.
Đôi mắt tựa ánh mặt trời.
“Im…Im miệng!” Ekko run rẩy kêu, đáng tiếc tiếng kêu của hắn khẽ thật là khẽ, nghe vào tai lại như lời cự tuyệt đầy e lẹ.
“Đồ nhân loại miệng lưỡi trơn tru!” Ekko hô.
“Không, tôi chỉ dùng ngôn ngữ nói lên tình cảm của tôi dành cho em thôi, nhưng những từ ngữ thiếu thốn này chẳng thể diễn đạt đầy đủ sự chấn động mà vẻ ngoài và linh hồn hoàn mỹ của em mang tới cho tôi.” Người đàn ông đặt tay lên ngực, hai mắt nhìn thẳng Ekko.
“Mi không được làm thế với ta.” Ekko nói.
Hắn nói một nửa liền ngừng lại. Người đàn ông không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ hắn nói nốt.
“Không được, biến…biến tất cả thành tính khí…” Ekko xấu hổ quay mặt sang một bên, xúc tua mất tự nhiên vung vung.
Cái thứ nước thuốc kia không chịu để tâm tới ý nguyện của hắn, muốn biến tất cả xúc tua của hắn thành tính xúc.
Hắn không chấp nhận nổi.
Nhưng mà…
HÌnh như cũng không khó chấp nhận tới thế.
Ekko lại quay mặt về, như thể muốn nhặt chút niềm kiêu ngạo của mình, bày vẻ độ lượng nói: “Xem như lần này, ta không so đo với mi.”
“Tốt quá, người yêu của tôi.” Người đàn ông cười.
Gì…Gì chứ…
Người yêu cái gì…
Gọi hắn như thế làm chi…
“Ta là Ekko.” Ekko xoắn xuýt nói.
“Ừ, Ekko của tôi.”
Ai… Ai là của mi chứ!
Sắc ửng hồng không chịu rút khỏi hai má Ekko, biến hắn càng thêm xinh đẹp ngọt ngào.
“Em thật động lòng người, Ekko.” Người đàn ông ghé sát Ekko, miệng nỉ non.
Ekko run rẩy nhắm hai mắt, mãi tới khi cảm giác được cánh môi trên má hắn rời đi.
Hắn thở phì phò, xem như… xem như ta độ lượng, không so đo với mi nữa.
Lần… lần sau còn tùy tiện biến xúc tua của ta thành tính xúc, nhất định ta sẽ giận!
“Vậy thì Ekko, có thể chứ?” Tay của người đàn ông xoa nắn hạ thể của Ekko, nơi xúc tua liên kết.
“Cái…cái gì cũng không thể.” Ekko ngoài mạnh trong yếu trả lời.
Người đàn ông ngày một gần gũi, tay cũng vùi lấp sâu hơn, y ghé sát bên tai thiếu niên, thì thầm: “Tôi có thể XX em không? Đưa bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của tôi vào lỗ bài tiết của em, sau đó đưa đẩy bên trong cho tới khi xuất tinh.”
“Tôi sẽ làm rất nhiều lần, tới khi nào em không còn sức lực, run rẩy toàn thân, yếu ớt bắn tinh từ tính xúc, cứ thế đến lúc không còn gì để bắn.”
“Được không Ekko, để tôi tiến vào em được không.”
Đương nhiên không được rồi!
Ekko thầm hô.
Nhưng mà, Ekko nghĩ, bọn họ áp vào nhau quá gần rồi, hại hắn không nói ra lời nữa.
Gật đầu ấy hả…
Tất cả đều do hắn bị mùi hương trên người tên nhân loại này mê hoặc!