Chương 18: Nhân loại là một chủng tộc rất yếu đuối, vì vậy phải dỗ dành nhiều nhiều

Lần đầu tiên Ekko biết, thì ra Tiêu mạnh mẽ tới vậy.

Khi hắn nói ra câu kia, hang động tức thì tối xuống, lấy Tiêu làm trung tâm, như thể bị thứ gì tác động. Hắn bị treo lên, bị một lực lượng triệt để khống chế cơ thể.

Không khí trong hang cũng thay đổi. Ma vật vốn rất nhạy cảm với sự thay đổi này. Hắn biết nơi này khác hoàn toàn với những nơi khác, hắn đang ở “Nơi” của người khác.

Đây là nơi của Tiêu.

“Ekko…”

Tiêu cúi đầu, gọi tên Ekko. Có lẽ do khung cảnh bỗng chốc tối sầm, hoặc do vì một lý do gì khác, Ekko không thấy rõ vẻ mặt Tiêu.

Tuy vậy, Ekko cảm giác được Tiêu đang do dự. Vừa hy vọng mong mỏi, vừa do dự sợ Ekko tổn thương.

Đúng là một nhân loại dè dặt mà. Chịu thôi, nhân loại vốn yếu đuối nhạy cảm vậy đấy.

Ekko thân ở đẳng cấp cao hơn cho rằng, mình cần phải dỗ dành nhân loại của mình thật tốt mới được.

“Không sao đâu Tiêu. Ta biết. Mi có thể làm bất cứ điều gì mi muốn với ta.” Ekko bị trói nói với Tiêu.

Em thực sự biết sao.

Em không biết.

Làm bất cứ điều gì tôi muốn ư.

Sao tôi nỡ xuống tay.

Tiêu tiến lại gần, hôn lên môi Ekko.

Hai đôi môi mềm mại kề cận vuốt ve. Xúc cảm ướt dính luôn đặc biệt rõ ràng.

Khi môi hai người chạm nhau, trái tim đập liên hồi.

Không biết là Tiêu hay Ekko vươn lưỡi ra trước.

Liếʍ láp cánh môi, xuyên qua lớp da mỏng manh mà cảm nhận dòng máu bên dưới, xuyên qua máu chảy mà đi tới tận tim.

Hai ta được dỗ dành, được yêu thương.

Tay Tiêu vuốt ve từ vai lên tới cổ Ekko, rồi luồn vào từng lọn tóc mềm.

Y rời khỏi nụ hôn rung động này trước. Trán kề trán. Đè nén cảm xúc trong lòng.

Ekko liếʍ môi, dẹp loạn kích động, mở miệng nói với nhân loại của mình: “Tiêu, đừng lo lắng cho ta. Ta không yếu ớt vậy đâu.”

Không phải đâu Ekko, em rất yếu ớt.

Em có biết tôi sợ mình tổn thương em tới nhường nào.

Y phải bình tĩnh lại.

Y không thể thả lỏng buông trôi du͙© vọиɠ của mình.

Tiêu hung hăng ôm lấy Ekko: “Lát nữa có lẽ sẽ làm em đau.”

“Không sao, quen rồi sẽ có kɧoáı ©ảʍ mà.”

Ekko nhắc lại lời trưởng bối từng dạy.

“Khi con mới cắm vào cơ

thể

nhân loại, có

thể

nhân loại sẽ

khóc liên tục, thậm chí

còn kêu

đau một thời gian dài. Con không cần

đểý

loại

đau

đớn khi giao phối này, chẳng mấy chốc bọn họ

sẽ

chuyển từđau

đớn sang kɧoáı ©ảʍ.”


Tất cả xúc tu của thú xúc tu đều có thể phân bố một thứ chất lỏng: chất lỏng khiến nhân loại cảm nhận kɧoáı ©ảʍ từ đau đớn. Vì vậy, các trưởng bối dạy không sai. Ekko cho rằng, nếu có thể chuyển từ đau đớn thành kɧoáı ©ảʍ, vậy Tiêu cần chi sợ hắn đau. Nhân loại đúng là chủng tộc toàn sợ đâu đâu không.

Không, còn lâu hắn mới mừng thầm. Nhân loại yêu hắn là chuyện đương nhiên, còn lâu hắn mới vui vẻ không thôi!

Tiêu đè lưng Ekko, ấn hắn vào ngực mình.

Nhịp tim y rõ ràng tới vậy, khiến Ekko an tâm.

Tiêu am hiểu chế thuốc, cũng am hiểu cải tạo điều giáo.

Thứ mà Ekko nói, Tiêu có thể làm được.

Tiêu lấy ra một chai thuốc nước trong suốt, cẩn thận bôi lên người Ekko.

Vẻ mặt của Tiêu vô cùng chăm chú, cẩn thận, làm Ekko vì cảm giác được yêu mà lòng mềm nhũn, ấy thế nhưng miệng vẫn tỏ vẻ không hài lòng.

“Đừng có bày cái mặt như thế chứ! Không phải đây là việc mi thích à? Ta ở đây mặc cho mi cᏂị©Ꮒ đó! Mi không thể tỏ ra vui vẻ chút sao?”

Tiêu vẫn giữ biểu cảm cũ, chỉ hôn Ekko một cái.

Khuôn mặt Ekko xoắn xuýt thẹn thùng, hắn quay mặt qua một bên, không nói thêm gì nữa, mặc Tiêu bôi nước thuốc cho mình.

Tiêu tỉ mỉ bôi thuốc lên từng tấc da thịt của Ekko, kể cả tám cái xúc tu trắng tinh.

Giác mυ"ŧ được bôi thuốc hơi ngưa ngứa, xúc tu của Ekko run run mấy cái.

“Ưm…”

Thỉnh thoảng Ekko sẽ thoải mái rêи ɾỉ một chút, sau đó sẽ nhịn xuống bày vẻ “Không phải ta, ta không biết gì sất”.