Chương 15: Nhân loại không có gì để báo đáp bé xúc tu, vậy chỉ còn cách lấy thân báo đáp thôi

Bé xúc tu trở về hang, mang theo yêu quả.

Chim nhỏ trong rừng cũng có thể cảm giác được tâm tình vui mừng của hắn, vừa bay vừa hót líu lo khúc ca rừng rậm bên cạnh hắn.

Bé xúc tu đột nhiên dừng trước cửa hang.

Thay đổi.

Thay đổi khiến hắn không kịp trở tay, tóc gáy dựng ngược. Bé xúc tu mềm nhũn nháy mắt chuyển sang trạng thái chiến đấu.

Hang động này thay đổi. Cái hang mà hắn và nhân loại sinh sống đã thay đổi.

Đây không phải là nơi nhân loại kia sắp xếp, không có vải vóc trắng tinh mà nhân loại kia ưa thích.

Nơi đây đầy phong cách của thú xúc tu, đầy mây tre và gỗ.

Nhân loại đâu?

Nhân loại ở chỗ nào rồi?!

A, ở đây!

Nhân loại đang ngồi trên giường, chiếc giường không có màu trắng mà nhân loại kia thích nhất, mà được làm từ 是亚, phù hợp với sở thích của thú xúc tu.

Tại sao…

Bé xúc tu giật giật mũi, không ngửi thấy khí tức của thú xúc tu khác.

Hắn bồi hồi ở cửa một lúc lâu, cũng không thấy vết tích của thú xúc tu khác.

Vậy tại sao trong hang lại thay đổi?

“Đã về sao không vào?” Tiêu nói với Ekko, y bước xuống giường, đi tới cửa.

Bé xúc tu ôm chặt yêu quả trong ngực. Hắn cảm thấy mình đã cố gắng tìm yêu quả như vầy, thế mà nhân loại này lại chẳng thèm để tâm tới việc hắn biến mất chút nào, thật là quá đáng. Thì ra tên nhân loại này chẳng hề thích mình như mình tưởng.

Còn nữa, hang động này là sao? Không phải thú xúc tu khác xâm lấn, lẽ nào do nhân loại tự thay đổi? Tại sao? Hay nghĩ mình không tốt nên muốn đi tìm thú xúc tu khác rồi? Còn sắp xếp thư thái hơn hẳn lúc mình ở đây, dựa vào cái gì cơ chứ.

Ekko trề môi, vẻ mặt không vui.

Nhân loại đáng ghét, chẳng có tí tự giác là người của Ekko ta chút nào.

Tiêu chọc chọc khuôn mặt phồng tròn xoe của Ekko, lại bị Ekko thở phì phò tránh đi.

“Sao vậy? Ai chọc Ekko nhà tôi không vui rồi?”

“Hừ!” Chính là cái tên biếи ŧɦái thối tha nhà mi đó!

Tiêu dễ dàng ôm bé xúc tu của mình vào hang động.

Trong hang chẳng có mấy món đồ gia dụng, nổi bật nhất là chiếc giường cực bự, Tiêu cứ thế bế bé xúc tu lên giường.

Nhân loại biếи ŧɦái!

Chỉ biết cᏂị©Ꮒ ta!

Chẳng quan tâm ta chút nào!

Bé xúc tu giãy mạnh hơn.

“Sao vậy Ekko?” Tiêu nhìn bé xúc tu đang giương nanh múa vuốt, hỏi.

Y tuyệt không để tâm tới mấy cái xúc tu đang múa may quật vào người mình.

Vốn dĩ Ekko không dùng mấy lực, hơn nữa cơ thể Tiêu cũng không yếu ớt tới mức đó.

Y đặt bé xúc tu xuống giường.

Chẳng mấy chốc, xúc tu đã quấn lấy y không buông.

Nếu là nhân loại, đây chính là tư thế quặp chân vào hông Tiêu.

Cơ mà, Tiêu thích cảm giác được xúc tu quấn quanh như vậy hơn nhiều.

Bé xúc tu của y quả nhiên vẫn thích y nhất, động tác bản năng của thú xúc tu không thể che giấu được.

“Xấu xa…” Bé xúc tu cúi đầu lên án Tiêu.

“Làm sao vậy?” Tiêu tốt tính trấn an bé xúc tu. Y ngồi xuống, ôm thân trên nhân loại của Ekko vào lòng mình, một tay vuốt lưng Ekko, một tay trấn an xúc tu của hắn.

“Có phải mi…” Bé xúc tu hừ hừ lẩm bẩm: “…Có thú xúc tu khác bên ngoài rồi đúng không?”

“Hửm? Sao em lại nghĩ thế?”

“Có đúng hay không!”

“Dĩ nhiên không rồi.” Tiêu nâng đầu Ekko, hôn lên trán hắn: “Tôi chỉ có em.”

Khuôn mặt Ekko nom vẫn giận lắm, nhưng rõ ràng tâm trạng lại vui sướиɠ cực kì.

Hắn giơ đám xúc tu của mình lên, chỉ vào đồ dùng trong hang: “Cái này, cái này, cái này, cái này! Sao đều đổi hết rồi!”

“Không thích sao?”

“Không thích!”

“Vậy để tôi đổi lại, tôi cứ nghĩ em sẽ thích.”

“Không thích!” Bé xúc tu hô to: “Dựa vào cái gì mi muốn đổi là đổi, đã hỏi qua ý ta chưa?”

“Chưa.” Tiêu tức thì chuẩn bị đứng lên: “Để tôi đổi lại.”

“Khoan đã!” Đám xúc tu dùng sức quấn quanh cơ thể Tiêu, Ekko ngửa đầu nói: “Ta để cho mi đi chưa? Mi đã thành tâm thành ý xin ta như thế, ta đành từ bi giữ mấy thứ này lại!”

Thực ra em rất thích những thứ này…

Tiêu hiểu rõ trong lòng, nhưng đương nhiên sẽ không để lộ, chỉ cười nói: “Cảm ơn Ekko đại nhân.”

Bé xúc tu kiêu ngạo hất đầu.

“Vậy rõ ràng là tại hạ phải báo đáp đại nhân rồi, chỉ có điều không có thứ gì, chỉ có tấm thân này.”

Tiêu nói xong liền cởϊ qυầи áo, để lộ làn da trắng trẻo sáng bóng và bắp thịt săn chắc.

A, nhân loại nhà hắn thiệt là đẹp mắt.

Ekko chảy nước miếng nhìn cơ thể Tiêu, sau đó mới nhận ra ý y.

Hả? Gượm đã!!!

Đáng tiếc tới lúc Ekko phản ứng lại, ngón tay Tiêu đã cắm vào hậu huyệt y.

Nơi đó giờ đã mềm mại nới lỏng, ướŧ áŧ sẵn sàng, tay Tiêu vừa cắm vào cơ thể người dưới thân đã nhũn ra.

Bé xúc tu của y khẽ rêи ɾỉ, nghe như tiếng thú con, yếu ớt, lại mang âm sắc thanh liệt độc nhất của thiếu niên.

Tiêu đầy kỹ xảo di chuyển ngón tay vài cái đã chuẩn bị xong, liền cắm hạ thân sâu vào cơ thể Ekko.

Khuôn mặt bé xúc tu đầy vui sướиɠ và thỏa mãn mà chính hắn cũng không biết, ngón tay hắn đặt trước ngực Tiêu, không phải để đẩy ra, chỉ vì kɧoáı ©ảʍ mà ráng sức run rẩy đặt lên ngực y. Thậm chí, hắn có thể cảm giác được từng nhịp đập vững vàng, hữu lực của Tiêu.

Thình thịch.

Thình thịch.

Thình thịch.

Dường như bị âm thanh này mê hoặc, Ekko trầm luôn say đắm trong yêu thương vui thích mà Tiêu ban cho.

Hai mắt hắn mông lung mờ mịt, nhận lấy từng lần từng lần va chạm của nhân loại.

Xúc tu của hắn bủn rủn vô lực, khi thì ma sát trên người nhân loại, khi thì xụi lơ đặt qua một bên, khi thì che đậy chính mình, mong muốn hoãn lại từng đợt vui thích đang ập lấy mình.

Tuy nhiên, chẳng thể ngăn cản được.

Cho tới bây giờ, hắn chưa từng ngăn cản nổi tên nhân loại này.

Sự xâm lấn của y, ý chí của y.

Hắn đã sớm bị y bắt làm tù binh.

Từng tiếng kêu đứt quãng của hắn.

Thực ra đều là những âm thanh vui thích đầy thỏa mãn.

Hắn cực kỳ thỏa mãn khi bị nhân loại cắm vào hậu huyệt, xâm nhập vào cơ thể, đưa đẩy va chạm hết lần này tới lần khác.

Bất kỳ ve vuốt đυ.ng chạm nào cũng mang đến cho hắn kɧoáı ©ảʍ, kể cả là hô hấp nóng ấm của nhân loại phả lên người hắn.

Hắn yêu tên nhân loại này.

Không có y, không biết liệu hắn có sống nổi không nữa.

Dù cho y có là một kẻ biếи ŧɦái.