Không biết vì sao, mấy ngày gần đây bé xúc tu toàn trốn ra ngoài.
Đương nhiên, Ekko không chạy thoát khỏi lòng bàn tay nhân loại biếи ŧɦái.
Tiêu bắt lấy bé xúc tu đang len lén bỏ chạy rồi cᏂị©Ꮒ cho một trận, thế mà sau khi bị cᏂị©Ꮒ tới mơ mơ màng màng, rõ ràng đã mệt muốn chết, tỉnh dậy Ekko lại lén lút nghĩ cách trốn đi.
Buổi tối, một phần ánh trăng len vào hang động, chiếu lên bóng hình của ma vật nửa người nửa xúc tu đang hành động mờ ám trên chiếc giường rộng lớn.
Ekko ngồi dậy, xúc tu của hắn cẩn thận di chuyển, sợ gây ồn ào đánh thức người bên cạnh. Đôi mắt màu bạc chăm chú canh nhân loại đang ngủ. Quái vật xúc tu khác với nhân loại, họ là loài thể nhìn rõ vào ban đêm, dù đã sống với nhân loại nhiều năm khiến quy luật sống của họ dần tương đồng với nhân loại, thì năng lực ban đêm của họ vẫn không hề thoái hóa.
Nhân loại này khi ngủ đẹp xiết bao, làn da trắng nõn, dưới ánh trăng như thể phát sáng, chẳng khác gì tinh linh trong đêm.
Rõ ràng là một tên biếи ŧɦái kia mà.
Bé xúc tu bất an giật giật xúc tu, hai mắt nhìn về phía cửa hang.
Nếu là Ekko, hắn sẽ không để mở hang động như vậy, bởi vì nhân loại là một loài hết sức yếu ớt, xúc tu bọn họ ai cũng biết cả. Trước khi bắt được nhân loại, bọn họ sẽ bố trí một cái hang ấm áp thoải mái và một chiếc giường mềm mại cho nhân loại, sẽ không để nhân loại yếu ớt bị gió đêm lạnh buốt thổi vào người, sẽ dùng cơ thể của mình che chở nhân loại sợ lạnh, nếu nhân loại quá phản cảm, họ sẽ chuẩn bị những vật mềm mại bao lấy nhân loại, thay cơ thể xúc tu bọn họ sưởi ấm cho nhân loại.
Thế nhưng cái hang này, không phải do Ekko chuẩn bị.
Cái giường này cũng không.
Ở đây, người bị bắt lấy không phải là nhân loại này, mà là Ekko.
Gió đêm thổi vào hang, nhân loại lại chẳng thèm để ý chút nào.
À, tên nhân loại này có chuẩn bị thứ gọi là “Chăn” để sưởi ấm, mặc dù hầu hết thời gian nhân loại chỉ thích ôm Ekko, cũng để xúc tu của Ekko bao lấy y.
Cơ mà gần đây, hình như Ekko không thích quấn xúc tu quanh người Tiêu nữa, thế nên cái chăn này lại có tác dụng. Phải biết rằng, trước đây Tiêu chỉ dùng chiếc chăn này để đắp cho Ekko vì bị cᏂị©Ꮒ mà ngủ mê mệt thôi.
Ekko ngó cửa hang, nhúc nhích xúc tu.
Hắn đã thử rất nhiều lần, đáng tiếc, dù cái tên nhân loại này trông có ngủ say sưa thế nào, cứ chờ hắn đi là sẽ tỉnh lại.
Lần trước cũng vậy, Ekko đã đi tới cửa hang rồi, không biết cái tên biếи ŧɦái này biến đâu ra sợi dây, vừa khéo buộc vào một xúc tu của hắn, kéo hắn về.
Lúc ấy, bé xúc tu chỉ biết bất lực vểnh đám xúc tu vô dụng nhìn y cầm một đầu dây kéo mình về.
Đương nhiên, sau đó còn bị hung hăng cᏂị©Ꮒ cho một trận.
“Ekko, em không cần gây chú ý với tôi vậy đâu.”
Xong việc, Tiêu nằm nghiêng, tay chống đầu nói với bé xúc tu đang nhũn hết cả người. Y vừa nói, vừa vươn tay còn lại yêu thương vuốt ve Ekko. Bé xúc tu ướt đẫm mồ hôi, tóc bết dính lên mặt, từng giọt mồ hôi như sáng lấp lánh dưới ánh trăng, xúc tu trắng tinh của hắn cũng ẩm ướt xụi lơ trên giường. Tiêu rất thích nhân lúc Ekko không còn sức phản kháng mà sờ soạng khắp người hắn.
Bé xúc tu kiệt quệ không thèm trả lời Tiêu. Hắn nghiêng đầu qua chỗ khác, chĩa ót về phía y, một bộ thở phì phò hậm hực, thế nhưng cơ thể lại run nhè nhẹ theo động tác của Tiêu. Cơ thể hắn đang dần bị thuần hóa tận xương, kìm lòng không đặng mà yêu thích sự vuốt ve, thậm chí là điều khiển của Tiêu.
Nghĩ nghĩ một lúc, Ekko nằm xuống. Đêm nay không phải cơ hội tốt.
Ekko nhích nhích, dụi vào người nhân loại đang say ngủ. Tiêu đang nhắm mắt chỉ giật giật ngón tay. Dưới ánh trăng, những sợi dây mảnh chằng chịt vây quanh Ekko ánh lên màu bạc đặc biệt, phối hợp với cơ thể trắng nõn và mái tóc màu bạc của hắn, tạo nên một vẻ đẹp kì lạ.
Ấy vậy mà tới hôm sau, Tiêu vừa từ bên ngoài trở về, mang theo món ngon mà Ekko ưa thích, lại chỉ thấy hang động trống rỗng.
Đương nhiên, sáng sớm hôm nay y đã cᏂị©Ꮒ Ekko tới khi hắn không cựa quậy nổi mới ra ngoài, không ngờ khí tức trong hang lại chứng tỏ bé xúc tu của y đã đi rất lâu rồi.
Ánh mắt Tiêu trầm xuống.
Ha, bé xúc tu của y đã học được cách giả bộ lên đ*nh rồi?
Vậy đúng là do y phục vụ không chu đáo, làm khó Ekko rồi, là do y đoán sai quá trình tăng nhu cầu tìиɧ ɖu͙© của thú xúc tu, nên mới để bé xúc tu của y không được thỏa mãn du͙© vọиɠ mà bỏ nhà đi.
Chờ tôi, Ekko.
Chờ tôi tìm em về, nhất định sẽ cho em một trận tình ái oanh oanh liệt liệt.
Rõ ràng nơi đây không có gió thổi, vậy mà chiếc áo choàng thuần trắng của Tiêu lại bay bay. Vẻ mặt y vẫn trầm ổn bình tĩnh, không hiểu sao lại có cảm giác đáng sợ.
Chớp mắt, y biến mất ngay tại chỗ.