Chương 4
“Nơi này nhỏ quá, chờ một chút rồi ta cho ngươi nhìn. . .”
Cái âm thanh kia lại vang lên, lần này cẩn thận nghe kỹ, cậu phát hiện nó không phải tiếng Trung, cũng không phải tiếng Anh hay tiếng Hy Lạp, giống như là, nó trực tiếp in vào trong đầu cậu vậy, không biết bằng cách nào nhưng cậu có thể nghe hiểu được chúng. Ngu Dung kinh ngạc nhìn bạch tuộc lớn đang đứng ở bên cạnh cậu, cẩn thận hỏi:
“Mới vừa rồi. . . Là ngươi đang nói chuyện với ta phải không?”
Sau khi hỏi xong những lời này, vô cùng kỳ lạ, không hiểu tại sao Ngu Dung lại có cảm giác bạch tuộc lớn bên cạnh mình như đang cười vậy.
Quái vật biển này có thể cười?!
Ngu Dung không muốn làm cho mọi người cảm thấy mình có bệnh lẩm bẩm, cho nên cậu thử yên lặng tự hỏi ở trong lòng: “Ta có thể sờ sờ xúc tu của ngươi được không?”
Lại là cảm giác đó, bạch tuộc lớn kia quả nhiên lại cười. Bạch tuộc lớn không chỉ cười, còn rõ ràng nghe hiểu lời của cậu, nó vươn một cái xúc tu ra, quấn lấy bàn tay của cậu, giác hút trên đó lớn bằng đồng tiền xu, khẽ ép ở trên cánh tay cậu, làm cho cậu cảm thấy hơi ngứa.
“Hi. . .” Ngu Dung cười cười, đưa tay sờ sờ xúc tu bạch tuộc, cậu cảm thấy mình giống như là quay trở lại lúc còn nhỏ, giống như một đứa bé, đều muốn sờ lên mỗi đồ vật mình yêu thích vậy.
15
Ngu Dung hoàn toàn đắm chìm trong cảm giác mới lạ khi được nhìn thấy quái vật biển này, cậu dùng một tay khác đem xúc tu giơ lên quan sát. Tò mò nghĩ tới việc làm sao hắn có thể biến to biến nhỏ như thế?
Lúc này, tế ti nhanh chóng bắt đầu đọc lời tuyên thệ, sau đó cầm hai vương miện bằng ngọc trai lên, ở giữa hai vương miện có buộc một dải sa tanh dài màu trắng. Tế ti đọc vài lời chúc phúc đơn giản, rồi đem miện quan chia ra, một cái đeo ở trên đầu Ngu Dung, còn cái kia thì đặt trên một xúc tu của quái vật biển.
Này. . . Hình như đây là nghi thức kết hôn đi? Dải sa tanh dài màu trắng này đem hai người nối chung một chỗ, tượng trưng cho sau này, hai người hợp làm một thể. Sau khi bọn họ được đeo vương miện, hai thị thần trẻ tuổi, mỗi người cầm một bình nước lên, đặt cách chỗ nhân dân trên đảo đến xem lễ năm thước. Xác định mỗi người đều có một bình, sau đó tế ti lui sang một bên, để cho cô dâu chú rể tiếp nhận sự chúc phúc của mọi người. Mọi người đem gạo vẩy lên cô dâu chú rể, bởi vì một người trong hai người là con trai của thần, cho nên bọn họ chỉ dám vẩy xuống bên chân.
“Kết thúc buổi lễ ~” tế ti hô to, mọi người cùng nhau lớn tiếng hoan hô, lúc này Ngu Dung mới thanh tỉnh lại. Vẻ mặt đầy nghi hoặc, tại sao bọn họ lại vui vẻ như vậy?
Chỉ cần lúc nãy cậu bình tĩnh một chút, có lẽ đã không nghe thấy tiếng trò chuyện ở bên ngoài rồi, cho nên, trong hoàn cảnh cậu hoàn toàn không hay biết gì, ở mấy phút ngắn ngủi lúc cậu nghiên cứu xúc tu của quái vật biển, cậu đã tiến hành nghi thức kết hôn. . .
Krakentos là một trong số những người con của Thần biển, sau cuộc chiến của các vị Thần, các vị Thần ở Olympus thua trận, đành phải rút khỏi mặt đất, trở về đỉnh Olympus. Poseidon cũng dẫn đại quân của ông trở về biển sâu, trên nhân gian chỉ còn lưu lại một số vị thần chưa kịp rời đi hoặc một vài vị thần nhỏ, chỉ cần không gây ra chuyện gì quá đáng, những vị thần mới cũng không quản những vị còn sót lại này.
Krakentos vô cùng hoài niệm cuộc sống trước kia, hắn cùng với người anh em thuộc tộc người cá của mình chơi đùa ở trên biển. Người cá dùng tiếng hát của mình, hấp dẫn thuyền bè, sau
16
đó hắn dùng xúc tu đem thuyền nhấn chìm xuống đáy biển. Nếu như tâm tình tốt một chút, hắn sẽ đem mấy người phàm này cứu lên, còn nếu như tâm tình không được tốt, hắn còn có thể cố ý đem mấy người này kéo xuống biển để cho họ chết đuối.
Nhưng mới hơn hai nghìn năm, đại dương càng ngày càng bẩn, người anh em tộc người cá của hắn cũng đã quay trở về biển sâu, biển cạn, nước biển lại ô nhiễm làm cho vảy của bọn họ không thoải mái. Hiện tại, chỉ còn lại một mình hắn tiếp nhận tín ngưỡng của hòn đảo này, có tín ngưỡng, sức mạnh của hắn không những tăng lên, mà hắn còn có thể dùng những lực lượng tín ngưỡng này ở nhân gian làm rất nhiều việc. Các vị thần mới không chú trọng biển cả, bọn họ chỉ chú ý đến vùng đất của nhân loại, cho nên Krakentos sống rất thoải mái.
Sống độc thân đã lâu, hắn cảm giác có một mình rất cô đơn, nên hắn muốn tìm cho mình một cô dâu, hắn nhớ lúc trước, trong lúc nửa tỉnh nửa mê nghe được người anh em tộc người cá của mình từng nói, có vợ ở bên cạnh cả đời, vĩnh viễn sẽ không cô đơn. Cho nên, hắn bắt đầu tìm người nhìn thuận mắt để làm cô dâu cho mình, nhưng bọn họ cũng không thích nơi này, làm hắn cảm thấy rất ưu thương.
Bất quá, lần này hắn rốt cuộc đã tìm được một cô dâu cho riêng mình!
Ngu Dung không hiểu được bây giờ mình coi như đã không còn là người phàm nữa.
Sau khi nghi thức được tổ chức xong, hai người bọn họ đã là vợ chồng trên danh nghĩa, các tín đồ tin rằng chỉ cần nghi thức chân chính hoàn thành, Ngu Dung sẽ đạt được thần cách, trở thành nàng tiên của biển cả trong truyền thuyết. Bất quá, lấy tình huống của cậu mà xét, có lẽ nên gọi là chàng tiên biển cả thì đúng hơn.
Không rõ bao nhiêu năm trước, Krakentos đã truyền xuống ý chỉ của thần, cô dâu của hắn sẽ được thủy triều đưa tới. Từ ngày đó, cư dân trên đảo bắt đầu tuần tra trên bãi biển mỗi ngày, nếu như thủy triều đưa tới một người xa lạ, bất kể là nam hay nữ, bọn họ cũng sẽ coi người đó là khách quý, chiếu cố thật tốt cho cô dâu của con trai Thần biển này, sau đó vô điều kiện dâng lên đức tin của chính mình.
17
Nhưng những người bị đưa tới trước đó, thứ nhất là ngôn ngữ không thông, thứ hai là tràn đầy ý nghĩ mình sắp bị gϊếŧ. Không có lúc nào là không nghĩ tới, tại sao người trên đảo này lại đối xử tốt với mình như vậy? Tại sao không chịu để cho mình rời đi?
Người bình thường khi nhìn thấy mình ngồi ở trên tế đàn, đương nhiên sẽ liên tưởng đến việc mình sắp sửa bị hiến tế, rồi nghĩ đến truyền thuyết quái vật ăn thịt người nào đó, rồi phải hiến tế người sống để đổi lấy bình yên gì đó. Hơn nữa, nơi này là đảo nhỏ, hoàn toàn biệt lập với thế giới bên ngoài, phần lớn mọi người sẽ càng trở nên hoang mang hơn. Tuyệt đối không thể nào mà tràn đầy vui mừng chờ quái vật biển xuất hiện.
18