Chương 4: Kỳ độc (2)

Editor & Beta: moè Sana

Ánh sáng đã sớm chìm xuống, trong phòng đốt nến sáng như hạt đậu. Du Mi Viễn từ trên giường ngồi dậy, chăn trượt xuống khỏi người, mồ hôi trên người tiếp xúc với không khí lạnh lẽo từ bốn phía, không kìm được mà rùng mình.

Thanh Nhiêu trải chăn ngủ ngay dưới giường để trông coi, lúc này nàng cũng đã tỉnh lại, dụi mắt kinh ngạc nhìn ra ngoài phòng.

Từ giấy dán trên cửa sổ có thể nhìn thấy ảnh lửa lắc lư cùng vài bóng người, Du Mi Viễn nghe từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn cùng thanh âm nói chuyện xì xào.

“Đại phu còn chưa tới sao?” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng hình như là của Chu Tố Hinh.

“Vẫn chưa, đã thúc giục hai lần rồi.” Đại nha đầu Kim Ca đáp lời.

Chu Tố Hinh thở dài một tiếng, còn chưa mở miệng, xa xa liền truyền đến tiếng gọi kinh hãi: “Chu ma ma, không tốt rồi, phu nhân lại nôn ra máu, người mau đi xem. Nô tì thấy tình hình phu nhân không tốt lắm, sợ là không được, có nên sai người hồi phủ bẩm báo một tiếng hay không?”

“Cái thứ hồ đồ, nói tầm bậy gì đó.” Chu Tố Hinh quát mắng, “Đại phu còn chưa chẩn bệnh, ngươi nói bừa cái gì?”

Ánh lửa lay động, chiếu vào người bị đông lạnh không ngừng run rẩy lo lắng trong sân.

“Kim Ca, ngươi tự mình đi mời đại phu, ta đi xem phu nhân...”

Chu Tố Hinh hơi trầm ngâm, liền mở miệng phân phó, chỉ là lời còn chưa nói xong, cửa phòng phía sau liền đột nhiên mở ra, bóng đen nho nhỏ từ bên cạnh mấy người luồn qua, người trong sân cũng không kịp phản ứng, liền tùy nàng phóng về phía đông sương phòng.

“Cô nương…”

Tiếng thét chói tai của Thanh Nhiêu vang lên, mọi người lúc này mới hoàn hồn.

Bóng đen vừa rồi là Du Mi Viễn.

……

Du Mi Viễn người nhỏ chạy lại nhanh, người phía sau không đuổi kịp nàng.

“Két két” một tiếng, cửa sương phòng phía Đông bị nàng đẩy ra, một cỗ mùi thuốc nồng đậm xông vào mũi, vì chạy quá nhanh nên tới nơi vẫn đứng thở dốc, mùi thuốc xông vào mũi còn mang theo chút mùi máu tươi, lập tức khiến nàng hít thở không thông.

Du Mi Viễn xoay người đóng cửa phòng rồi mới tiếp tục đi vào trong.

Phòng khách nhỏ gần cửa ra vào bày bàn ghế tiếp khách, dựng lên hai giá đỡ nhỏ phía trên đặt mấy thứ đồ trang trí cũng hai chậu hoa, bên phải là rèm cửa Đạo Thanh Tước Nhiễu Chi. Du Mi Viễn vén rèm đi vào, căn phòng phía sau bị sáu tấm bình phong ngăn thành hai bên, một bên là mấy cái tủ song cửa sổ, bên còn lạilà chỗ nằm.

Ánh sáng từ bình phong xuyên qua, một cái bóng nhỏ hiện lên trên bình phong.

Trái tim Du Mi Viễn thắt chặt.

Về mẹ đẻ của nàng, Từ thị Ngôn Nương, nàng biết rất ít.

Từ Ngôn Nương lúc nàng sáu tuổi thì qua đời, khi đó nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ, ấn tượng về mẫu thân cũng không sâu sắc, sau khi Từ Ngôn Nương qua đời, nàng được đón về Du phủ, đối với Dương Bình trang càng không nhớ rõ. Ngoại trừ Chu Tố Hinh ở bên tai nàng nhắc tới Từ Ngôn Nương ôn nhu thiện lương, thì không còn ai nhắc tới Từ Ngôn Nương nữa.

Từ Ngôn Nương ở trong tâm trí nàng chỉ là vài câu miêu tả, là một hình dáng không rõ ràng.

Du Mi Viễn ngay cả bộ dáng của nàng cũng không nhớ được, lần trọng sinh này lại đúng lúc Từ Ngôn Nương còn sống, trong lòng nàng nửa là kích động, nửa là cảm khái “cận hương tình khϊếp”(1).

(1)“Cận hương tình khϊếp”: có nghĩa là càng về gần đến quê thì trong lòng càng hồi hộp. Tất thảy những đổi thay của quê hương thường khiến ta vừa vui mừng nhưng đồng thời lại cảm thấy lâng lâng khó tả

“Là Tố Hinh sao? Sao không vào?” Sau bình phong truyền ra giọng nói yếu ớt nhưng ôn hòa.

Chu Tố Hinh chính là tên đầy đủ của nha hoàn hồi môn của nàng.

Nàng vừa nói xong thì ho khan.

Du Mi Viễn vòng qua bình phong, liền thấy trên mép giường có một nữ nhân.

Nữ nhân này mặt mày tú lệ, nhưng hai má lõm xuống, màu da tái nhợt, ở dưới ánh đèn hiện ra sắc mặt của người bị bệnh đã lâu, trên người nàng chỉ mặc trung y, bên ngoài khoác theemm chiếc áo mỏng màu trúc nguyệt sắc, một tay ôm ngực, một tay đang cầm mấy tờ giấy ném vào trong chậu than dưới giường.

“Nương.”

Tiếng gọi giòn tan khiến nàng kinh ngạc. Nàng ngẩng đầu, tay cũng quên thu hồi, Du Mi Viễn nhìn thấy tờ giấy trong tay nàng bị lưỡi lửa đốt cháy, ngọn lửa cuồn cuộn bốc lên tới ngón tay nàng, nàng lại phảng phất như không phát hiện.

“Nương!” Nàng không khống chế được mà sợ hãi, nhanh chóng tiến lên bắt lấy cổ tay mẫu thân, “Nương, nhanh thả ra.”

Từ Ngôn Nương lúc này mới phát hiện lửa đã cháy đến tay, nàng vội vàng buông tay, tờ giấy rơi xuống, chưa rơi xuống đã hóa thành tro tàn.

“Con của ta, trời lạnh như vậy con chạy tới đây bằng cách nào?” Từ Ngôn Nương giữ lấy tay Du Mi Viễn, đưa tay nhéo nhéo lên người nàng, “Ăn mặc mỏng như vậy?Thân thể con vừa mới chuyển biến tốt một chút, như thế nào lại hồ nháo rồi? Nếu lại cảm lạnh thì sao?”

Nàng nói xong lại ho lên, lần này ho càng thêm kịch liệt, trên má nổi lên đỏ ửng, màu môi cũng càng thêm tươi đẹp, giống như nhiễm máu.

Mùi máu tươi nhàn nhạt lộ ra.

Du Mi Viễn nhíu chặt mày, dùng ngón út mập mạp vỗ về bàn tay mẫu thân.

Bàn tay mảnh khảnh gầy đến chỉ còn lại xương cốt, trên làn da trắng nõn bị lửa nóng hun nổi lên vết đỏ, nhìn qua giống như vết loang lổ của bươm bướm.

“Nương, người không đau sao?” Du Mi Viễn nhẹ giọng hỏi nàng.

Từ Ngôn Nương nghe vậy cố nén ngứa ngáy trong cổ họng, kéo Du Mi Viễn nho nhỏ ôm vào trong ngực, lại đem áo mỏng trên người kéo xuống đắp lên người nàng.

“Không đau, nương…đã sớm không biết đau.”

Tim Du Mi Viễn nhói lên.

“Nương, vậy người cũng không lạnh sao?”

“Hà...... Nương không lạnh.” Từ Ngôn Nương sờ sờ đầu tiểu cô nương, thương tiếc nhìn nữ nhi.

Trên người Du Mi Viễn chỉ mặc áo dài màu da^ʍ bụt, màu sắc tươi sáng tôn lên khuôn mặt của nàng càng thêm ngọc tuyết phấn nộn, nàng đi gấp đến tóc cũng không chải, tóc rối bời ở sau đầu, đuôi tóc có chút cong lên, thập phần đáng yêu.

Từ Ngôn Nương yêu thương nàng, ngay cả ánh mắt cũng không nỡ rời đi.

“Nương, không biết đau, không biết ấm lạnh, không biết chua ngọt đắng cay...” Du Mi Viễn vùi đầu vào ngực bà, ngửi mùi thơm nhàn nhạt trên người bà, đau đớn mở miệng, “Nương trúng độc rồi.”

Từ Ngôn Nương ngạc nhiên cúi đầu.

Du Mi Viễn cũng ngẩng đầu, ánh mắt lành lạnh vừa vặn nhìn thẳng nàng, trong mắt kia không có chút ngây thơ nào thuộc về tiểu hài tử.

Ngón tay nhỏ trắng như tuyết của nàng chẳng biết từ lúc nào đã đè lên mạch trên cổ tay mẫu thân.

“Từ Bi Cốt. Đúng không? Nương?” Du Mi Viễn nghiến răng nghiến lợi mở miệng, ánh mắt như nhuốm máu.

Từ bi cốt, là loại độc đời trước nàng trúng phải, sao biết được lúc sống lại lần nữa, lại phát hiện mẫu thân cũng trúng loại độc này.

Mà làm cho nàng càng đau khổ chính là, độc trong người Từ Ngôn Nương đã thâm nhập cốt tủy, giống như đúc tình trạng nàng chết ở kiếp trước.

Nàng không thể cứu mẫu thân được nữa.