Chương 3: Thiên kim tiểu thư

Không đợi Thải Điềm nghĩ rõ ràng bây giờ rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì thì đã nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng bước chân cùng với tiếng cười. Tiếng cười này vô cùng nho nhã, quen thuộc, chờ đến khi chủ nhân của tiếng cười ấy bước vào nàng liền ngây ngẩn cả người, đây không phải là người cha đã chết của mình sao? Lẽ nào nàng thật sự xuyên không rồi, hơn nữa lại còn là xuyên về bản thân của ngày xưa? Ông trời có mắt để nàng được sống lại, ký ức của 055 lẫn Ô Lạp Na Lạp Thải Điềm đều được giữ lại trong đầu nàng, bây giờ bất kể là ở đời trước hay là đời sau, chỉ cần nàng sống sẽ để đám người hãm hại nàng trước đây sống không bằng chết. Nhìn cách ăn mặc của những người này, nàng chắc chắn bản thân mình đã trở thành Ô Lạp Na Lạp Thải Điềm về sau sẽ trở thành Kế hậu của Đại Thanh rồi, đám người trong cung kia cứ chờ đấy, nàng sẽ từ từ trả cho từng người một. Miệng nhỏ thoả mãn cười khanh khách, âm thanh của đứa trẻ mới ra đời chưa lâu nghe vào có chút quỷ dị.

Tiếng cười như thế nhưng Nạp Bố Nhĩ cùng với Tử Hạo dường như không hề phát hiện ra điều gì kỳ lạ, ngược lại còn cực kỳ vui vẻ khi thấy con gái nhỏ của mình cười. Nạp Bố Nhĩ cười to ôm lấy Thải Điềm đi đến trước mặt Ô Lạp Na Lạp phúc tấn, vừa đi vừa nói:

“Khuê nữ của ta thật xinh đẹp động lòng, tiếng cười khoẻ mạnh như vậy, thật là một nha đầu có phúc khí.”

Na Lạp phúc tấn nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, hơi ấm này khiến nàng cảm thấy quen thuộc vô cùng, ngẩng mặt lên thì phát hiện người này giống với mẹ của nàng khi trước y đúc. Có lẽ Ô Lạp Na Lạp gia này có mối liên hệ với gia đình nàng ở hiện đại. Na Lạp phúc tấn nhẹ nhàng vuốt lên đầu nhỏ lơ thơ tóc của Thải Điềm, trên môi là nụ cười dịu dàng của một người mẹ hiền, ngắm nhìn một lúc mới ngẩng đầu nói với Nạp Bố Nhĩ.

“Lão gia, người xem đứa nhỏ này thật ngoan, không khóc lóc nghịch ngợm, sau này lớn lên nhất định sẽ có nhiều phúc khí. Lão gia, người hay ban tặng cho con gái một cái tên đi.”

Nạp Bố Nhĩ cười nói: “Phải, rất ngoan, ban nãy còn vui vẻ cười khanh khách nữa, đúng là một bảo bối nhỏ, sau này ắt hẳn phúc khí đầy mình. Còn khuê danh ấy mà, gọi Thải Điềm đi, Vân Nhi, nàng cảm thấy thế nào?”

“Được, tên Thải Điềm này thật dễ nghe, nhìn nụ cười này xem, sau này lớn lên chắc chắn sẽ trở nên rất xinh đẹp.”

"Dĩ nhiên, con gái của chúng ta ngày sau nhất định là đại mỹ nữ động lòng người, giống như ngạch nương của nó vậy." Nạp Bố Nhĩ lập tức phụ họa thê tử của mình, dáng vẻ này, tương lai lớn lên nhất định là khuynh quốc khuynh thành!

Tử Hạo nhìn cha mẹ tán gẫu cho rằng không ai nhìn thấy, không nhịn được lại bắt đầu nựng má Thải Điềm, nghịch ngợm một hồi liền ngước mắt lên hỏi a mã.

“A mã, con có thể ôm muội muội một cái không? Muội muội thật đáng yêu, trắng mềm như bánh bao nhân thịt vậy.”

Nghe nói như thế tâm tình vốn đang hài lòng của Thải Điềm lập tức tụt dốc không phanh, chỗ lông mày hơi nhăn lại, ngươi mới chính là bánh bao nhân thịt ấy, còn không tự nhìn lại khuôn mặt trắng nõn nà, mập mạp của mình đi. Thải Điềm khó chịu ra mặt, nhưng một đứa trẻ sơ sinh có thể làm gì chứ, chỉ đành hé miệng kêu vài tiếng a a đầy cáu kỉnh.

Nạp Bố Nhĩ liếc mắt nhìn Na Lạp phúc tấn rồi cùng nhau nhìn xuống Tử Hạo cùng Thải Điềm, nhịn không được bật cười, Nạp Bố Nhĩ sờ sờ đầu Tử Hạo.

"Xem xem, con nói muội muội như bánh bao thịt, nàng ta nghe hiểu đã có chịu rồi kìa. Nhưng mà bây giờ con còn quá nhỏ, chưa có sức lực gì nhiều, không thể ôm muội muội được. Ngộ nhỡ ôm vào lại ngã xuống thì sao? Con cẩn thận luyện võ, đợi trưởng thành khoẻ mạnh, có sức rồi mới ôm muội muội có được không?

Tử Hạo nghe vậy, lắc cánh tay nhỏ tràn đầy tự tin gật đầu "A mã, người yên tâm, con nhất định sẽ chăm chỉ luyện võ, đợi lớn rồi ôm muội muội, bảo vệ muội muội không cho người xấu ức hϊếp nàng."

Hắn ta nói thế cứ như thể việc ôm muội muội là một việc gì đó rất vĩ đại, thái độ rất chân thành, biểu cảm trên gương mặt cũng cực kỳ nghiêm túc. Một gương mặt non nớt búng ra sữa lại có biểu cảm như thế, khiến người khác nhìn vào đã cảm thấy vừa đáng yêu lại vừa buồn cười.

Nạp Bố Nhĩ nhìn Tử Hạo như vậy nhất thời nhịn không được lại lên tiếng bắt đầu cười lớn, Na Lạp phúc tấn cũng cảm thấy thú vị, che miệng trộm vui mừng cười theo, Thải Điềm bị cái không khí này dung nhập, bắt đầu hé cái miệng đỏ hồng khanh khách cười theo. Tử Hạo thấy người khác cười như thế, trong lòng cũng không tránh khỏi cảm giác ngượng ngùng mà đưa tay lên gãi đầu.

Nhìn dáng vẻ, lời nói kiên định của Tử Hạo như vậy, trong lòng Thải Điềm cảm thấy vô cùng ấm áp, nàng biết ca ca là đang thật lòng.

Khi con sống ở thời hiện đại, ca ca cực kỳ yêu thương nàng, nàng muốn gì ca ca cũng đều thoả mãn vô điều kiện.

Trước đây khi còn trong trạng thái hồn phách để nhìn cuộc đời của Ô Lạp Na Lạp Thải Điềm, nàng thấy được, sau khi mình xuất giá, chính ca ca là người thường chăm sóc ngạch nương, hắn cũng thường viết thư đưa vào cung để an ủi nàng. Sau này nàng bị phế rồi, Ô Lạp Na Lạp gia cũng trở nên sa sút, nhưng vì sợ nàng ở trong cung bị người khác bắt nạt ca ca vẫn cứ lặng lẽ mang cho nàng một ít châu báu, trang sức để nàng đưa cho đám nô tài, đổi lại chút ăn mặc.

Khi đó nàng vẫn đang sống ở trong thế giới của mình, mặc kệ thế sự bên ngoài, u oán vận mệnh bất công, thường thường chờ đợi xem lúc nào thì Văn Duệ có thể nhớ nhớ nàng, nhưng nói cho cùng vẫn là công dã tràng.

Kiếp này trọng sinh, ca ca người yên tâm, Thải Điềm nhất định sống thật tốt, sẽ không tiếp tục ngu ngốc khiến người đau lòng nữa, nhất định phải làm ca ca mặt mày rạng rỡ, không cần tiếp tục phải vì nàng mà chịu đựng bạn bè cười nhạo, xa lánh dẫn đến khổ sở, điêu đứng như đời trước nữa. Thải Điềm nhất định để cho người quang minh chính đại làm người, làm một Đại tướng quân anh dũng. Còn có a mã cùng ngạch nương, sẽ không để cho các người lại tiếp vì con gái bận tâm, tất cả những thứ Na Lạp gia vốn dĩ nên có, nàng sẽ để nó trở về, khiến gia tộc vinh quang mãi đến về sau.

Những ngày hạnh phúc đều trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt thời gian năm năm lặng yên mà qua đi. Lúc năm tuổi, Thải Điềm nói với Nạp Bố Nhĩ nàng muốn tập võ, hơn nữa còn muốn lợi hại hơn cả sư phụ dạy võ. Nạp Bố Nhĩ không phản đối, lúc này nàng rất vui mừng nàng sinh ở gia đình Mãn tộc, con gái cũng có thể tập võ, mặc dù không thể so được với nam nhân nhưng vẫn là một lý do đàng hoàng. Người làm sư phụ dạy võ cho nàng tên là Bạch Tùng, là Nạp Bố Nhĩ năm năm trước đi về phía nam theo lệnh trên làm việc, trên đường gặp phải hắn đang bị thương nằm ở vùng đất hoang vu bên đường. Nạp Bố Nhĩ đi qua liền cứu hắn, vì báo ân hắn đã trở thành người thân cận bên cạnh Nạp Bố Nhĩ. Tuy rằng hắn chưa từng nói qua thân thế của chính mình, Nạp Bố Nhĩ cũng không hề hỏi qua, nhưng nàng biết a mã cực kỳ tín nhiệm người này. Bởi vì a mã từng nói qua với nàng, nếu hắn không có ý làm hại chúng ta thì chúng ta cần gì phải truy cứu quá khứ của hắn, nghe vậy Thải Điềm vẫn cảm thấy tên Bách Tùng này không phải một người đơn giản. Bách Tùng cũng không bởi vì nàng là nữ nhi mà nới lỏng yêu cầu đối với nàng, ngược lại hắn đối với nàng càng nghiêm khắc hơn. Mà Thải Điềm cũng không làm cho sư phụ thất vọng, dù sao kiếp trước ở hiện đại, trong tổ chức sát thủ ấy, bọn họ huấn luyện nàng còn tàn khốc hơn rất nhiều lần. Hơn nữa nàng ít nhiều gì cũng còn nhớ rõ những thứ cơ bản được học từ kiếp trước, cho nên kiếp này nàng học rất nhanh. Bách Tùng còn dạy cả khinh công cho nàng, điều này khiến nàng cảm thấy vừa thần kỳ lại vừa thích thú không thôi, nên càng thêm dốc lòng học tập. Càng kinh ngạc hơn đó là người sư phụ này không chỉ giỏi võ nghệ mà còn có hiểu biết sâu rộng về y thuật, đặc biệt là dùng độc, hắn còn có thể điều chế ra loại độc khiến người bị trúng độc không hề có cảm giác chút nào, đến chết rồi vẫn không rõ nguyên nhân. Cho nên, ngoại trừ luyện võ ở ngoài, sư phụ cũng dạy nàng học y, dùng độc, chẳng qua là việc học y, dùng độc là điều bí mật, sư phụ yêu cầu chỉ có nàng cùng hắn biết đến chuyện này, đến cả a mã, ngạch nương nàng cũng không được cho bọn họ biết, đồng thời sư phụ yêu cầu nàng bảo mật, cho nên a mã cùng ngạch nương cũng không biết.

Thải Điềm vốn cũng không dự định để người ta biết, dù sao nhiều người biết khó giữ bí mật, nếu để người ta biết nàng biết dùng độc, sau này gả cho Hoằng Thuấn, nếu như hắn, đám thê thϊếp của hắn hay hài tử có trúng độc, khẳng định sẽ hoài nghi nàng đầu tiên, hoặc là có người vu oan hãm hại, lợi dụng điểm yếu để uy hϊếp nàng thì không xong. Người khác không biết nàng biết dùng độc, nàng mới có thể giả heo ăn hổ.

Đời trước ở trong tổ chức nàng cũng đã được đã học y thuật và dùng độc, thế nhưng phần lớn là học về Tây y, trung y tuy có học qua nhưng chỉ là hiểu biết về cơ bản. Ở hiện đại điều chế các loại thuốc hóa học, hoặc là khí độc để độc chết cả đám người rất dễ dàng, thế nhưng ở cổ đại không có những thứ hoá chất cần dùng nên nàng không thể điều chế độc dược từ các chất hoá học hay khí độc được.

Cứ cho là hiện tại Thải Điềm đã tìm được vài chất hoá học để điều chế độc đi, nhưng học tập càng nhiều thì càng có ích, nàng sẽ không bỏ qua, hơn nữa sư phụ dạy nàng những y thuật nàng thì dù ở hiện đại hay cổ đại cũng đều dùng được cả.

Na Lạp phúc tấn thấy Thải Điềm cả ngày tập võ sợ rằng tính tình của nàng sẽ thay đổi, sự dịu dàng sẽ dần mất đi, cho nên khi nàng lên tám tuổi đã mời thêm một thầy giáo có tài đánh đàn về dạy nàng chơi đàn. Học chữ đối với nàng mà nói không có gì là nặng nhọc, chẳng qua nàng không vừa lòng với cái quy tắc quy củ rườm rà, phải tam tòng tứ đức của các khuê nữ được viết trong sách. Những điều này đối với nàng mà nói chính là một sự bất công, dù là đời trước trải qua hay là đang tiếp nhận quan niệm thời cổ đại thì cũng làm cho Thải Điềm đối với những loại sách này cảm thấy phiền chán vô cùng.

Nếu quả thật làm theo sách, sống nề nếp quy củ như thế thì sau này ở trong cung không biết nàng sẽ còn chết thảm đến mức nào. Nàng chỉ muốn học kinh, sử, tử, tập còn có mưu lược đế vương, sách nói về tranh đoạt, âm mưu của các bậc đế vương.