Cửa nhà họ Chu luôn đóng kín, trước đây mọi người không biết chuyện Quý Vệ Ngôn ở nhà bọn họ, hôm nay Lữ Nhị Lôi nói ra, nên bọn họ đến hỏi.
Chu Anh Anh không giấu diếm: “Chúng tôi cho cậu ấy thuê một phòng, mỗi tháng thu một trăm tệ, cậu ấy ăn ở nhà chúng tôi, mỗi tháng thu thêm ba trăm tệ... Cậu ấy cũng không ăn ở nhà suốt, trưa nay cậu ấy không về ăn, mai cậu ấy đi đóng phim, cũng không ăn ở nhà... Đã thu tiền rồi, nên phải cho người ta ăn ngon một chút, cho nên Hướng Dương nhà tôi mới đi mua một con gà.”
Người trong thôn liền tỏ ra ngưỡng mộ.
Cho thuê một phòng thu một trăm tệ, ăn một ngày liền thu được mười tệ, mà không phải bữa nào cũng ăn…
Chu Anh Anh nấu cơm không tiêu xài quá nhiều, mỗi tháng ít nhất cũng kiếm được hai trăm tệ.
Nhiều phụ nữ cùng tuổi với Chu Anh Anh ở trong thôn không có việc làm, hai trăm tệ không phải là ít, bọn họ liền hỏi bà có khách thuê phòng nào tương tự không.
Chu Anh Anh không thể giới thiệu, chỉ nói Quý Vệ Ngôn là bạn của Tô Hướng Dương, nên mới đến nhà bọn họ ở.
Sau khi người trong thôn nghe xong thì thất vọng ra về.
Tô Hướng Dương vẫn chưa về, Chu Anh Anh ăn tối cùng Quý Vệ Ngôn.
Chu Anh Anh múc một bát cơm lớn, rưới thêm một muỗng thịt gà kho, quá ngon.
Trong lúc ăn, Quý Vệ Ngôn đột nhiên hỏi Chu Anh Anh: “Tô Hướng Dương chưa về, dì không lo ạ? Không đi tìm ạ?”
Chu Anh Anh có chút ngạc nhiên: “Dì lo chứ, nhưng không cần tìm, nó lớn rồi.” Ở thôn bọn họ, trẻ con học hết trung học cơ sở đã được coi như người lớn, con một người họ hàng của Tô Hướng Dương, tốt nghiệp trung học cơ sở đã lên thành phố làm việc, mỗi tháng mới về nhà một lần.
Quý Vệ Ngôn nghe xong, tiếp tục ăn cơm.
Nhà người khác và nhà hắn hoàn toàn khác biệt.
Nhà hắn không cho phép hắn ra ngoài, tài xế và người giúp việc đều phải giám sát hắn, tránh cho hắn kết giao bạn xấu.
Ha, hắn như thế này thì làm sao có bạn được.
Chu Anh Anh ăn xong thì ngồi vào máy may làm việc một lúc, chờ Tô Hướng Dương về. Đến bảy giờ vẫn chưa thấy con trai về, bà liền đi ngủ.
Quý Vệ Ngôn không ngủ sớm như vậy, hắn ngồi trong phòng khách chờ, đến khi Tô Hướng Dương về, mới quay lưng đi.
“Quý Vệ Ngôn, chờ đã.” Tô Hướng Dương gọi.
“Có chuyện gì?” Quý Vệ Ngôn hỏi.
“Tôi mang về mấy miếng bánh hoa mai, cậu có muốn ăn không?” Tô Hướng Dương cầm túi nhựa hỏi.
Đây là một loại bánh nhân đậu đỏ bọc trong vỏ nếp, anh mua trên đường từ thị trấn về.
Mẹ anh rất thích loại bánh này, anh mua cho mẹ ăn khuya, nhưng mua thêm vài miếng để Quý Vệ Ngôn ăn thử.
“Ngon lắm, cậu ăn thử đi, hơn nữa tôi còn muốn nói với cậu về công việc ngày mai.” Tô Hướng Dương mở túi nhựa đưa bánh.
Quý Vệ Ngôn lấy một miếng ăn, vừa cắn một miếng mắt đã sáng lên.
Rất ngọt, ngon quá!
Tô Hướng Dương nhìn Quý Vệ Ngôn ăn bánh hoa mai, vừa nói với hắn về việc sáng mai anh phải đi bái sư, còn nói: “Sau khi bái sư xong, tôi phải đi đoàn phim 《Tuyết Trung Kiếm》, cậu đi cùng tôi được không.”
“Được.” Quý Vệ Ngôn lập tức đồng ý.
“Cậu đã đọc sách hoặc xem phim 《Tuyết Trung Kiếm》chưa?” Tô Hướng Dương muốn nói chuyện về bộ phim này... Quý Vệ Ngôn có ngoại hình và tài năng, có thể được chọn đóng một vai nho nhỏ.
Quý Vệ Ngôn lắc đầu: “Chưa xem.” Hắn không có thời gian đọc sách giải trí, cũng không được xem phim.