Lục Kim Quý nhận một học trò, tâm trạng rất tốt, làm việc nhanh hơn hẳn.
Về phần Tô Hướng Dương, sửa xe ngựa không khó, anh thực sự làm được tất cả, nhưng gặp phải những phần khó, vẫn sẽ hỏi ý kiến Lục Kim Quý rồi mới làm.
Cho nên, Lục Kim Quý phát hiện học trò nhỏ của mình học rất nhanh!
Đây chắc chắn là một thiên tài!
Tất nhiên vui nhất vẫn là tổ đạo cụ.
Xe ngựa sắp sửa xong trong hôm nay, hai ngàn tệ thật sự đáng giá!
Trong lúc Tô Hướng Dương và Lục Kim Quý bận rộn, ở một bên khác, Quý Vệ Ngôn đang ngồi trước cửa nhà thổ ở trung tâm thị trấn.
Ban ngày, nhà thổ rất ít người, nhưng thỉnh thoảng vẫn có người ra vào, hắn lặng lẽ nhìn bọn họ, đồng thời tưởng tượng các cảnh trong phủ công chúa thời Hán.
Cha hắn yêu cầu rất nghiêm khắc, khi còn nhỏ hắn học rất nhiều kiến thức, nên hiểu khá rõ lịch sử thời Hán.
Trong thời đại đó, một nam sủng vì lý do gì mà vào phủ công chúa, khi đối mặt với công chúa sẽ có thái độ thế nào? Sẽ có biểu cảm gì?
Chắc chắn là nịnh nọt lấy lòng, trước đây bên cạnh hắn cũng có người muốn nịnh nọt hắn, bọn ghọ có biểu cảm thế nào?
Người trong nhà thổ này, chắc chắn sẽ lấy lòng khách, biểu cảm của họ thế nào?
Còn trong các bộ phim hắn đã xem, cũng có những nhân vật tương tự, biểu cảm của bọn họ…
…
Quý Vệ Ngôn từng bị giám sát mọi thời gian, đặc biệt khi cha anh còn sống, khi đó chỉ cần không đi học, hắn gần như luôn ở dưới mí mắt của cha.
Ngay cả khi đi học… cha hắn có quan hệ rất tốt với giáo viên, hàng ngày đều liên lạc, mọi chuyện xảy ra ở trường hắn, cha đều biết.
Khi đó hắn luôn cảm thấy rất ngột ngạt, chỉ có buổi tối nằm trên giường, tưởng tượng mình không phải là Quý Vệ Ngôn mà là người khác, mới cảm thấy có chút vui vẻ.
Bây giờ đóng phim, chẳng phải là tưởng tượng mình trở thành người khác sao?
Còn biểu cảm, học người khác là được.
Nghĩ kỹ, nếu hắn trở thành minh tinh, mẹ cũng không thể bắt hắn về! Một minh tinh đột nhiên mất tích, mọi người chắc chắn sẽ cảm thấy không đúng!
Đoàn làm phim của bộ 《Tuyết Trung Kiếm》 muốn điêu khắc một số chi tiết trên chiếc xe ngựa, nên sẽ tốn khá nhiều thời gian.
Nhưng vì Tô Hướng Dương đã giúp làm hết các công việc lặt vặt, đến năm giờ chiều Lục Kim Quý đã sửa xong xe ngựa. Việc sơn dầu còn lại thì nhóm đạo cụ có thể tự làm.
Tổ trưởng tổ đạo cụ thấy vậy thì rất vui mừng, lập tức đề nghị mời Lục Kim Quý và Tô Hướng Dương đi ăn.
Đoàn phim mà trì hoãn một ngày thì sẽ lãng phí rất nhiều tiền, bây giờ xe ngựa chỉ trong một ngày đã sửa xong, giúp bọn họ tiết kiệm được một khoản lớn.
Buổi trưa, Lục Kim Quý và Tô Hướng Dương ăn cơm hộp ở đoàn phim, nên bây giờ tổ trưởng tổ đạo cụ mời ăn chắc chắn sẽ không tệ.
Tô Hướng Dương nhìn Lục Kim Quý, chờ quyết định của ông. Sư phụ rất thích uống rượu trò chuyện, khả năng cao sẽ đồng ý.
Lục Kim Quý có chút do dự, nhìn Tô Hướng Dương, hỏi: “Tiểu Tô, nếu con về trễ, người nhà có lo lắng không?”
Tô Hướng Dương đáp: “Sư phụ, không sao. Con thường xuyên ra ngoài, bọn họ đã quen rồi.” Hai năm nay anh toàn ở thành phố điện ảnh, việc về trễ là chuyện bình thường.
Vì Tô Hướng Dương không về trễ cũng không có vấn đề gì, Lục Kim Quý liền đồng ý đi ăn cùng tổ trưởng tổ đạo cụ.
Tổ trưởng họ Trương, Trương tổ trưởng lái xe đưa Lục Kim Quý và Tô Hướng Dương đến một nhà hàng nhỏ trong thị trấn, gọi vài món ăn nhỏ và đồ nguội, sau đó bắt đầu trò chuyện với Lục Kim Quý.