Tổ trưởng tổ đạo cụ là một người đàn ông to lớn vùng Đông Bắc, cố tình lại làm ra vẻ mặt như vậy trông rất buồn cười.
Nhưng Lục Kim Quý lại rất dễ xiêu lòng: “Được rồi… tôi sẽ đi xem thử.”
Sư phụ của anh vẫn dễ mềm lòng như vậy, Tô Hướng Dương mỉm cười bước tới, dùng phương ngữ nói với Lục Kim Quý: “Chú Lục, chú muốn đi đoàn phim ạ? Cho cháu đi cùng được không? Cháu có thể giúp chú một tay.”
Lục Kim Quý ngơ ngác nhìn Tô Hướng Dương: “…Cháu là ai?”
Tô Hướng Dương tiếp tục nói: “Chú Lục, cháu là Tô Hướng Dương, ở thôn Cao Địa, hồi nhỏ cháu hay đến nhà chú chơi, chú còn khắc cho cháu một vài món đồ chơi… Chú không nhớ sao?”
Tất nhiên Lục Kim Quý không nhớ.
Vợ Lục Kim Quý mất sớm, không ai quản, ông sống càng thoải mái hơn, lại có một nghề thủ công kiếm được kha khá, nên ngày xưa lũ trẻ trong làng thường đến nhà ông chơi, xin kẹo.
Sau khi con gái ông đi lấy chồng, ông sống một mình, buồn bã cô đơn, không chỉ nhận hai học trò, mà đôi khi còn khắc hình các con động vật tặng cho đám trẻ đến chơi.
Có lẽ người này từng đến chơi, nhưng cụ thể là ai… Lục Kim Quý có chút mù mặt, ông không nhớ nổi tên ai, hoàn toàn không nhận ra.
Nhưng Lục Kim Quý thích khoe khoang, cũng thích giữ thể diện, hơn nữa điều quan trọng nhất là trông Tô Hướng Dương trẻ trung ngoan ngoãn, lại là người địa phương, nên ông không nghi ngờ lời nói của Tô Hướng Dương.
Lục Kim Quý nói: “Có chút ấn tượng, cháu muốn đi xem đoàn phim thì đi cùng chú, nhưng đến nơi không được chạy lung tung, phải ở cạnh chú. Giúp đỡ thì không cần, trẻ con biết gì mà giúp.”
“Cảm ơn chú Lục!” Tô Hướng Dương cười nói.
Anh hiểu rất rõ sư phụ của mình, trước khi đến đã biết sẽ dễ dàng lấy được sự tin tưởng của ông, bây giờ không chỉ nói chuyện được với thầy, còn có thể cùng đi đến đoàn phim 《Tuyết Trung Kiếm》, đúng là còn hơn cả tuyệt vời.
Anh nhớ bộ phim này khá hot, cần rất nhiều diễn viên, có thể tìm được một vai phù hợp cho Quý Vệ Ngôn.
Tô Hướng Dương chủ động giúp Lục Kim Quý thu dọn đồ đạc.
Ban đầu Lục Kim Quý lo Tô Hướng Dương cầm nhầm đồ, nhưng Tô Hướng Dương lấy toàn những dụng cụ cần thiết…
Lục Kim Quý ngơ ngác xoa xoa đầu mình.
Sao ông lại không nhớ được đứa trẻ này nhỉ?
Nhưng đứa trẻ này chắc chắn thường xuyên đến chơi, nhìn xem, quen thuộc với đồ đạc trong nhà ông như thế cơ mà!
Lục Kim Quý đồng ý đi đến đoàn phim, tổ trưởng tổ đạo cụ rất vui, còn việc Tô Hướng Dương đi cùng… anh ta cũng rất hoan nghênh.
Anh ta không hiểu phương ngữ, không biết Tô Hướng Dương và Lục Kim Quý nói gì, nhưng nhìn cách Tô Hướng Dương thu dọn đồ đạc, rõ ràng rất quen thuộc với đồ trong nhà sư phụ Lục, nên anh ta coi Tô Hướng Dương là học trò nhỏ của Lục Kim Quý.
Có thêm người đi chung, làm việc nhanh hơn, tốt quá trời!
Đoàn phim 《Tuyết Trung Kiếm》 đã xây dựng một ngôi nhà trong núi gần đó để làm địa điểm quay phim, chiếc xe ngựa bị hỏng đang ở đó.
Hôm nay không có cảnh quay ở đây, nên khi bọn họ tới không có ai.
Lục Kim Quý nghĩ Tô Hướng Dương đi theo để xem quay phim, sợ Tô Hướng Dương thất vọng, liền nói: “Hôm nay không quay phim, cháu có muốn về không? Cháu có thể tới thành phố điện ảnh xem.”
Tô Hướng Dương nói: “Không sao đâu chú Lục, cháu đã nói là sẽ giúp chú mà!”
Lục Kim Quý luôn thích trẻ con, vui vẻ nói: “Được rồi, vậy cháu đứng bên cạnh xem nhé.”