Cơm này chiên lên, thật sự là quá ngon!
Tô Hướng Dương: “……” Cơm chiên trứng của anh rất bình thường, là kiểu bình thường nhất trong các loại bình thường, không có gì đặc biệt, Quý Vệ Ngôn lại cảm thấy ngon, có lẽ vì anh cho khá nhiều trứng, còn cho thêm thịt?
Anh nhớ hồi nhỏ, mẹ anh chiên cơm chiên trứng cho hai người, mẹ anh cho thêm hai quả trứng, đã bị bà nội mắng một trận.
Rất nhiều người già rất tiết kiệm trong vấn đề ăn uống, Quý Vệ Ngôn sống với ông bà nội, chắc chắn ăn uống rất đạm bạc.
Đứa nhỏ này… đúng là không dễ dàng gì.
Kiếp trước Tô Hướng Dương bị đột tử vì thường xuyên thức khuya, sinh hoạt không đều đặn. Nhưng năm 18 tuổi, anh đã quen với việc đi ngủ sớm thức dậy sớm, thường ngày đều ngủ vào khoảng hơn 9 giờ, dậy vào khoảng 5-6 giờ sáng.
Ăn sáng xong cũng mới hơn 6 giờ, Tô Hướng Dương quyết định đi lên thị trấn một chuyến để mua đồ. Trứng gà rẻ mà lại bổ dưỡng, nhà anh tiêu thụ rất nhiều, anh mua trước ba cân, còn mua thêm một con gà, sau đó nhờ chủ quầy làm sạch.
Sau này, trong chợ không bán gà sống, nhưng trong khoảng thời này trong chợ chỉ bán gà sống, nhờ người gϊếŧ mổ và nhổ lông phải tốn thêm một tệ.
Mỗi lần Chu Anh Anh đều mua gà về nhà tự làm, như vậy có thể lấy được tiết gà, bà còn dùng lông gà làm cầu lông. Thời đó, các cô gái trong thôn đều ghen tị với Tô Hướng Dương vì có một người mẹ như vậy. Thỉnh thoảng bọn họ còn tự tích những sợi lông gà đẹp mang đến nhờ Chu Anh Anh làm giúp.
Nhưng thực ra Tô Hướng Dương không thích chơi cầu lông, ngược lại Chu Anh Anh lại rất hay chơi.
Tô Hướng Dương mang gà và trứng về nhà, vừa đến cửa đã gặp thím nhỏ của mình.
Đúng như anh ấy dự đoán, thím nhỏ của anh vừa mở miệng đã nói lời chua ngoa: “Ồ, nợ nần thì chất đống mà còn ăn gà…”
Tô Hướng Dương liếc nhìn bà ta một cái, không thèm nói chuyện, lấy chìa khóa mở cửa.
Ông bà của Tô Hướng Dương có hai người con trai và ba người con gái, tổng cộng năm người con.
Vì sức khỏe của ông nội Tô Hướng Dương không tốt, gia đình rất nghèo, nên cha của Tô Hướng Dương mãi không lấy được vợ. Cuối cùng, ngược lại là chú của Tô Hướng Dương nhờ miệng lưỡi mà lấy được thím nhỏ.
Dĩ nhiên, điều kiện của thím nhỏ cũng không tốt, bà ta rất gầy, chiều cao chưa đến 1m5, nổi tiếng là không biết ăn nói.
Chú của Tô Hướng Dương lấy vợ trước, tiêu hết tiền tích góp của ông bà nội.
Nếu cha của Tô Hướng Dương chỉ là một người làm nông, ông ấy có thể sẽ không có cơ hội lấy vợ. May mắn là cha của Tô Hướng Dương rất lanh lợi.
Mặc dù đã vào thập niên 1980, nhưng mua đồ vẫn cần phải dùng phiếu. Cha của Tô Hướng Dương ở quê thu mua trứng gà, cùng người ta chèo thuyền hai ngày một đêm lên tỉnh để đổi phiếu lương thực, sau đó dùng phiếu lương thực mua gạo giá rẻ rồi mang về bán lại…
Ban đầu kiếm được một ít, sau đó từ từ kiếm được nhiều hơn, đến khi không cần dùng phiếu mua đồ nữa, ông ấy liền thu mua đồ mang lên tỉnh bán thẳng.
Chu Anh Anh là vợ chưa cưới của người cùng hợp tác với ông ấy trước đó.
Ở quê, có tục lệ là định hôn sớm, khi Chu Anh Anh còn nhỏ đã được đính hôn với anh họ. Kết quả khi lớn lên, nhà nước ra chính sách ngăn cấm kết hôn cận huyết.
Chu Anh Anh và anh họ không có tình cảm nam nữ, giải trừ hôn ước nhưng vẫn là anh em họ thân thiết.