Chu Anh Anh bị chọc cười, không nhịn được mà cười to.
Tô Hướng Dương cũng không quên Quý Vệ Ngôn: “Tiểu Quý, cậu cũng thấy tôi rất đẹp đúng không?”
Khóe miệng Quý Vệ Ngôn hơi nhếch lên: “Ừm.”
Tô Hướng Dương tiếp tục kể chuyện đoàn phim cho mẹ nghe, thỉnh thoảng còn lôi kéo Quý Vệ Ngôn, làm cho bầu không khí trên bàn ăn trở nên sôi nổi.
Ăn xong, Chu Anh Anh muốn rửa bát nhưng bị Tô Hướng Dương ngăn lại, anh bảo mẹ đi ngủ sớm.
Tô Hướng Dương thực sự không muốn mẹ làm ca đêm nữa, ca đêm quá hại sức khỏe, nhưng nhà bọn họ đang nợ tiền.
Dù là mượn tiền từ họ hàng, nhưng nợ nhiều không trả luôn có người nói ra nói vào, nên mẹ anh muốn nhanh chóng trả hết nợ.
Anh vừa sống lại, chưa có tiền giúp mẹ trả nợ, chắc chắn mẹ không muốn nghỉ việc.
Ưu tiên hàng đầu vẫn là kiếm tiền, đúng rồi, anh còn phải đưa mẹ đi nội soi đại tràng.
Mẹ anh qua đời vì ung thư đại tràng.
Kiếp trước, sau khi mẹ anh bị gãy chân bảy tám năm, luôn bị táo bón nhưng không nói với anh... cuối cùng anh phát hiện ra điểm bất thường, đưa mẹ đến bệnh viện thì đã là ung thư đại tràng giai đoạn cuối.
Đó là chuyện của nhiều năm sau, nhưng anh ước gì bây giờ có thể lôi mẹ đến bệnh viện kiểm tra ngay lập tức.
Nhưng mẹ anh không có bảo hiểm y tế, làm nội soi đại tràng cũng không rẻ, lại phải xin nghỉ, nếu anh trực tiếp bảo mẹ đi, chắc chắn mẹ không đồng ý.
Tô Hướng Dương suy nghĩ, mấy ngày nữa sẽ nghĩ cách lừa mẹ đi bệnh viện kiểm tra.
Anh có để dành một số tiền riêng, đủ để làm nội soi đại tràng, chỉ là phải nghĩ cách lừa mẹ đi, cần phải cẩn thận suy nghĩ thêm.
Trong lúc Tô Hướng Dương rửa bát, Quý Vệ Ngôn giúp đỡ dọn dẹp nhà bếp.
Kiếp trước Tô Hướng Dương quản lý rất nhiều nghệ sĩ, trong số nhiều nghệ sĩ anh quen biết, tính tình của Quý Vệ Ngôn không phải tốt nhất, mấy ngày nay nói chuyện với Quý Vệ Ngôn, toàn là anh chủ động.
Nhưng anh cảm thấy so với những người khéo léo biết nịnh bợ, Quý Vệ Ngôn thẳng thắn như vậy lại đáng yêu hơn.
Làm quản lý lâu năm, Tô Hướng Dương đã quen với việc lo trước nghĩ sau: “Quý Vệ Ngôn, vai diễn ngày kia của chúng ta, cậu có thể suy nghĩ trước, nếu diễn tốt, để lại ấn tượng với đạo diễn, có khi ông ấy sẽ giới thiệu cậu vào vai khác.”
Nói xong, Tô Hướng Dương còn nói cho Quý Vệ Ngôn một số cách đối phó với đạo diễn, cũng như bối cảnh câu chuyện.
Quý Vệ Ngôn nghe rất nghiêm túc, rất quan tâm đến diễn xuất.
Hai năm gần đây hắn không nghe lời, sau khi tài xế trong nhà đưa hắn đến trường, hắn trèo tường ra ngoài, sau đó đi xem phim.
Những người trong phim sống một cuộc đời khác hắn, hắn cũng muốn thử những cuộc đời khác nhau.
Chính vì vậy, khi hắn bỏ nhà ra đi, đã chạy thẳng đến thành phố điện ảnh.
Nhưng khi mới đến, hắn gặp rất nhiều khó khăn, mãi đến khi gặp được Tô Hướng Dương.
Bây giờ Tô Hướng Dương lại truyền đạt tất cả kinh nghiệm cho hắn... Quý Vệ Ngôn thấy Tô Hướng Dương khá ngốc.
Rút hai trăm tệ trong túi ra, Quý Vệ Ngôn đưa cho Tô Hướng Dương.
Tô Hướng Dương ngạc nhiên: “Cậu đưa tiền cho tôi làm gì?”
Quý Vệ Ngôn nói: “Tôi ăn cơm ở nhà anh, đây là tiền ăn.”
Quý Vệ Ngôn đã hỏi giá thuê phòng ở thị trấn.
Vì có thành phố điện ảnh, giá thuê nhà ở thị trấn không rẻ, một căn nhà ba phòng, thuê một phòng trong đó, không có điều hòa chỉ có một chiếc giường, cũng phải hai ba trăm tệ.