Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuất Phát Điểm Từ Diễn Viên Quần Chúng

Chương 23

« Chương TrướcChương Tiếp »
Để tránh hắn trở thành kẻ phá gia, ông nội không cho hắn một xu.

Nếu không nhờ bữa trưa ở trường, có lẽ hắn đã chết đói từ lâu.

Cuộc sống như vậy, hắn không thể chịu đựng được nữa, hắn bắt đầu phản kháng.

Có giỏi thì đánh chết hắn đi, làm hắn đói chết, hắn vẫn sẽ đối đầu với bọn họ!

Từ lớp chín, hắn lên lớp là ngủ, bài kiểm tra không viết một chữ.

Lúc bị ông nội đánh, hắn sẽ đánh lại, sau đó bỏ chạy.

Lúc này hắn đã lớn rồi, muốn đánh hắn cũng không dễ.

Nhưng lúc đó hắn vẫn hy vọng, nghĩ khi vào cấp ba, hắn sẽ có thể thoát khỏi gia đình.

Rất nhiều bạn bè của hắn học cấp ba sẽ đi du học hoặc ở nội trú.

Nếu hắn có thể rời khỏi ngôi nhà ngột ngạt đó, thì trời cao đất rộng, tha hồ bay nhảy.

Nhưng hắn thất bại.

Hắn nhảy lớp, năm mười bốn tuổi thi vào cấp ba.

Dù trước đó hắn không viết gì trong các bài kiểm tra, nhưng thực tế vẫn học, hắn thi rất tốt, đậu vào trường cấp ba loại khá.

Hắn nghĩ mình sẽ bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng thành tích của hắn lại trở thành bằng chứng cho thấy hắn cố tình không thi, muốn chống đối, lại bị đánh một trận. Mẹ hắn cũng nghĩ hắn quá đáng, cố tình đối đầu với gia đình.

Hắn muốn lên cấp ba sẽ ở nội trú, nhưng ông bà nội không cho, lý do là sợ hắn học điều xấu, sau này còn tệ hơn.

Mẹ hắn cảm thấy có lý.

Vào cấp ba, hắn vẫn sống cuộc sống không có tự do, hắn cố gắng cầu cứu mẹ, nhưng mẹ lại nghĩ hắn không nghe lời nên mới bị đánh.

Nếu hắn học hành chăm chỉ, biết sai nhận lỗi, ông bà nội sao có thể đánh hắn? Sao có thể không cho hắn ăn cơm?

Mẹ mắng hắn một trận, sau đó lại bận rộn công việc.

Không ai quan tâm hắn nghĩ gì, muốn gì.

Trong thời gian học cấp ba, hắn không đến trường, hắn đánh nhau, gây rối, bỏ nhà đi, nhuộm tóc, hoàn toàn không nghe lời.

Nhưng gia đình hắn không bình thường, hắn luôn bị bắt về.

Lúc đó hắn cũng hiểu, không có giấy tờ tùy thân, dù có bỏ nhà đi cũng khó tìm được việc nuôi sống bản thân.

Một tuần trước, hắn nhận được giấy tờ tùy thân do hắn lén lút làm sau khi đủ mười sáu tuổi từ chỗ công an.

Đồng thời, vào sinh nhật mẹ, gia đình mời một số người thân bạn bè đến ăn.

Ban đầu hắn không muốn cãi nhau, nhưng khi mọi người nói tới việc hắn không nghe lời, không chịu đi học, hắn không kiềm chế được nữa.

Ông bà nội liệt kê những tội trạng của hắn, mẹ cũng nghĩ hắn không biết ơn, đã có điều kiện tốt như vậy mà lại không nghe lời, làm người không đứng đắn, thật sự không thể dạy dỗ được.

Cuối cùng hắn không nhịn được nữa.

Hắn nói hắn không hề muốn những thứ được gọi là "điều kiện tốt" đó, hắn xui xẻo mới sinh ra trong gia đình này.

Hắn nói hắn thà chưa từng được sinh ra, ở trong gia đình này hắn thà chết đi còn hơn.

Hắn nói mẹ có giỏi thì gϊếŧ hắn đi, nếu còn đối xử với hắn như vậy, hắn sẽ nhảy lầu.

Hắn nói rất nhiều, thậm chí lật bàn.

Mẹ tức giận nói hắn sống trong phúc mà không biết quý trọng, nhưng cái "phúc" đó không phải thứ hắn muốn.

Dù là cha hắn, ông bà nội hay là mẹ, đều không chịu được bất kỳ ai chống đối, không nghe lời bọn họ, nhất là trước mặt rất nhiều người thân, mẹ nói ngay trước mặt mọi người, nếu hắn chê gia đình này, thì cút đi, đừng quay về nữa.

Lúc đó mọi người khuyên nhủ bọn họ bình tĩnh lại, hắn bị đẩy vào phòng ngủ.
« Chương TrướcChương Tiếp »