"Tiểu Quý, sao trên người cháu lại nhiều vết thương thế này? Ai đánh cháu?" Chu Anh Anh từ phòng ăn bước ra, thấy vết thương trên người Quý Vệ Ngôn.
Quý Vệ Ngôn lập tức chui vào buồng tắm, không nói gì.
Chu Anh Anh tức giận: "Còn nhỏ như vậy, sao lại bị đánh thành thế này? Tiểu Quý, vết thương này rốt cuộc là ai đánh cháu?"
Quý Vệ Ngôn vẫn không nói gì, Chu Anh Anh nói: "Tiểu Quý, vết thương này vẫn chưa lành, có đau không? Dì đi mua thuốc cho cháu bôi..."
Lúc này Quý Vệ Ngôn mới nói: "Ông nội cháu đánh... không đau, không cần bôi thuốc."
Quý Vệ Ngôn nói không cần bôi thuốc, nhưng Chu Anh Anh vẫn đi mua thuốc.
Tô Hướng Dương nghe Quý Vệ Ngôn nói, nhớ lại một chuyện, Quý Vệ Ngôn từng nói trong một bài phỏng vấn là cha hắn mất sớm, mẹ đi làm ăn, hắn sống với ông bà nội từ nhỏ...
Xem ra là ông bà nội không tốt với hắn.
Sau khi kế hoạch hoá gia đình, nhà nào cũng không có nhiều con cái, những đứa nhỏ trạc tuổi với bọn họ ở trong thôn rất được cưng chiều, thế mà Quý Vệ Ngôn lại bị đánh thành như vậy.
Cũng khó trách lúc hắn tốt nghiệp cấp 2, liền chạy ra ngoài làm việc.
Tô Hướng Dương thở dài trong lòng, thấy Quý Vệ Ngôn tắm xong, lập tức lanh lẹ đưa quần áo cho hắn thay, càng cảm thấy hổ thẹn không bằng.
Trước kia nhà anh chưa xây không thiếu nợ, mẹ anh có không ít thời gian rảnh rỗi, anh đều không tự giặt quần áo, chỉ giặt qυầи ɭóŧ của mình.
Nhưng con nhà nghèo trưởng thành sớm, Quý Vệ Ngôn như vậy cũng không lạ.
Nhà Tô Hướng Dương phơi quần áo trên ban công tầng hai, nơi đó có nhiều nắng, lại không lo mưa ướt.
Tô Hướng Dương bảo Quý Vệ Ngôn lên tầng phơi đồ, còn mình thì vào bếp.
Nồi cháo lớn đã được nấu chín từ lâu, có lẽ mẹ đã nấu trước khi bọn họ về, bên cạnh là mấy chiếc bánh trứng nóng hổi, làm từ bột mì trộn trứng và hành lá, chắc mẹ làm khi thấy Quý Vệ Ngôn đến.
Tô Hướng Dương biết nấu ăn từ nhỏ, mẹ đi làm, bà nội không quan tâm, anh tự học nấu ăn, nấu nhiều nên biết, chỉ là tay nghề không tốt lắm.
Chu Anh Anh mua thuốc về, mang theo túi nilon đựng đậu phộng và đậu tương rang, hai thứ này bán lẻ ở quán nhỏ trong thôn, giá rẻ, người dân trong thôn thường mua thêm vào bữa ăn.
"Tiểu Quý, trong nhà không có gì ngon, cháu ăn tạm nhé." Chu Anh Anh ngại ngùng nói.
"Đã rất tốt rồi, cảm ơn dì." Quý Vệ Ngôn cảm ơn, vừa ăn bánh trứng vừa ăn cháo, động tác ăn uống rất tao nhã.
Chu Anh Anh bận rộn từ đêm qua đến nay, dù buổi chiều ngủ bốn tiếng nhưng vẫn không đủ, bảo Tô Hướng Dương bôi thuốc cho Quý Vệ Ngôn, sau đó bà đi nghỉ.
Vết thương trên người Quý Vệ Ngôn đã qua mấy ngày, lúc đó bị trầy da, bây giờ đã đóng vảy.
Nhưng vì Quý Vệ Ngôn không chăm sóc kỹ, có chỗ bị nhiễm trùng, bôi chút thuốc đỏ cũng tốt.
Tô Hướng Dương lấy thuốc bôi cho Quý Vệ Ngôn.
Người mạnh mẽ như Quý Vệ Ngôn cũng không chống cự lại, nhỏ giọng nói: "Tiền ăn tối và tiền thuốc, anh trừ vào tiền tôi đưa, nếu không đủ, tôi sẽ đưa thêm."
"Được." Tô Hướng Dương nhận lời, bôi thuốc đỏ lên lưng Quý Vệ Ngôn.
Thực ra anh muốn biết tại sao ông nội Quý Vệ Ngôn lại đánh hắn, nhưng hai người không thân quen lắm, nên anh không hỏi.
Bôi thuốc xong, Tô Hướng Dương lên tầng dọn phòng.
Nhà anh có rất nhiều phòng trống, còn có một chiếc giường cũ của ông nội.
Giường hơi cũ nhưng không bị hỏng, dì và em họ thỉnh thoảng đến chơi đều nằm trên giường này.