Trường loại 3 có học phí khá cao, nhiều người nói học cao đẳng không có ích gì, gia đình lại nợ nần, tự nhiên anh không định học tiếp.
Còn đời này... anh cũng không định đi.
Kỳ thi đã kết thúc, lúc thi anh không quá để tâm, thành tích tự nhiên không tốt, anh nhớ rõ điểm của mình chỉ đủ thi đậu cao đẳng.
Ba mươi lăm tuổi, quay lại học chắc chắn không thích ứng được, học cao đẳng không giúp gì cho sự nghiệp của anh... có thời gian học, anh thà cố gắng một chút, nhanh chóng trả hết nợ cho gia đình.
Kiếp trước Tô Hướng Dương không hiểu biết nhiều về tài chính, không đầu tư cổ phiếu, mua quỹ, nhưng anh hiểu rõ giới giải trí, biết phim nào sẽ thành công.
Nhưng biết cũng vô ích, anh không có tiền đầu tư.
Cho nên... việc cấp bách bây giờ là phải kiếm tiền.
Tô Hướng Dương dẫn Quý Vệ Ngôn lên tầng, vào phòng mình, lấy một chiếc qυầи ɭóŧ ra, sau đó là một bộ quần áo.
Tuy nhà không dư dả, nhưng quần áo của anh cũng không ít, quần áo mùa hè mẹ anh mua vải về tự may cho anh, không tốn nhiều tiền, còn quần áo mùa đông, mẹ anh đan áo len, một chiếc có thể mặc nhiều năm.
Quần áo anh đưa cho Quý Vệ Ngôn là do chính mẹ anh tự làm.
“Quần áo này bao nhiêu tiền?” Quý Vệ Ngôn nhìn phòng ngủ có sàn nhà bằng xi măng, còn có đồ dùng trong phòng, phỏng chừng có tuổi đời hơn 20 năm lịch sử.
"Qυầи ɭóŧ giá năm tệ, quần áo mẹ tôi làm, tôi mặc rồi, không tính tiền." Tô Hướng Dương nói.
Quý Vệ Ngôn lấy một cuộn tiền trong túi ra, lấy hai tờ một trăm đưa cho Tô Hướng Dương: "Tôi đưa anh hai trăm, thuê phòng một tháng. Có thể tôi sẽ cần mua đồ dùng sinh hoạt và ăn uống... cần bao nhiêu anh cứ trừ vào trong đó."
"Được." Tô Hướng Dương nhận lấy, nhìn sấp tiền trong tay Quý Vệ Ngôn, thở dài.
Sắp tiền này chỉ có bốn tờ một trăm, còn lại toàn là tiền lẻ.
Vậy là kiếp trước Quý Vệ Ngôn giúp mẹ anh trả bốn trăm tệ tiền viện phí, gần như dốc hết gia sản?
Quý Vệ Ngôn hỏi: "Tôi đi tắm, có xà phòng với bột giặt không?"
Tô Hướng Dương đưa Quý Vệ Ngôn ra giếng trời tắm.
Giếng trời nhà anh không có mái che như nhà chú, là lộ thiên.
Trong giếng có hồ nước, bên cạnh là bệ rửa mặt làm bằng gạch, bên cạnh bệ rửa có mái lợp nilon dùng để che mưa.
Những lúc thời tiết không lạnh, chỉ cần bưng chậu nước ấm ra đây tắm là được.
Tô Hướng Dương lấy hai bình nước nóng, đưa cho Quý Vệ Ngôn chậu rửa mặt của mình, để hắn tắm dưới mái che nilon.
Nhà anh đơn giản, nhưng anh cũng không cảm thấy xấu hổ ngượng ngùng trước mặt Quý Vệ Ngôn.
Anh nhớ Quý Vệ Ngôn từng nói trong một bài phỏng vấn, hắn sinh ra ở nông thôn, thời nhỏ thường xuyên bị đói...
Nhà anh không dư dả, nhưng chưa từng chịu đói... gia đình Quý Vệ Ngôn chắc chắn còn nghèo hơn.
Tô Hướng Dương đang nghĩ thì thấy Quý Vệ Ngôn cởϊ áσ, lộ ra thân hình gầy gò, nhìn như suy dinh dưỡng.
Cái này không phải vấn đề, nhưng trên người Quý Vệ Ngôn có rất nhiều vết thương, như bị đánh bằng vật gì đó, một một vài vết có vẻ cũ, một số thì mới.
Tô Hướng Dương cảm thấy trong lòng trùng xuống.
Quý Vệ Ngôn mới mười sáu tuổi, dù để tóc vàng trông như thiếu niên bất lương, nhưng với tính cách của hắn, chắc không làm chuyện gì phạm pháp.
Nếu vậy, ai đã đánh hắn thành thế này? Tại sao lại đánh?
Không lẽ nhà hắn không những nghèo, lại còn bị bạo lực gia đình?