Sáng nay nơi này rất đông, mọi người đứng xem cảnh sát trục vớt xe tải, bây giờ đã vắng tanh... Tô Hướng Dương đạp xe nhìn xung quanh, bỗng thấy một người đầu trọc đang đi bộ, mặc bộ quần áo rất quen thuộc.
Chờ đã, đó không phải là Quý Vệ Ngôn sao?
Hôm qua còn tóc vàng, hôm nay đã trọc lóc?
Tô Hướng Dương đạp xe đuổi theo: "Bạn học ơi, bạn học ơi, đợi đã."
Quý Vệ Ngôn quay lại, thấy Tô Hướng Dương thì có chút ngạc nhiên, sau đó nhíu mày, có chút gắt gỏng hỏi: "Anh gọi tôi làm gì?"
Thái độ của Quý Vệ Ngôn không tốt, nếu Tô Hướng Dương mới mười tám tuổi, chỉ gặp hắn một lần, chắc chắn đã đạp xe rời đi.
Nhưng tâm lý Tô Hướng Dương đã ba mươi lăm tuổi, lại biết Quý Vệ Ngôn là người đã cứu mẹ mình kiếp trước... Ở tuổi mười sáu, Quý Vệ Ngôn trong mắt anh chỉ là một đứa trẻ.
Đứa trẻ ở tuổi này rất dễ nhạy cảm, không nói năng tử tế... Tô Hướng Dương cũng không để ý thái độ của Quý Vệ Ngôn: "Hôm qua cũng coi như quen biết nhau, tôi chỉ muốn nói chuyện thôi."
Tô Hướng Dương mỉn cười, thái độ rất thân thiện, làm Quý Vệ Ngôn có chút xấu hổ, khó chịu nói: "Anh muốn nói gì?"
Tô Hướng Dương nói: "Nghe giọng cậu không phải người địa phương? Cậu thuê nhà ở đây hay ở nhờ nhà người thân?"
Tô Hướng Dương vừa nói vừa quan sát Quý Vệ Ngôn.
Quý Vệ Ngôn vẫn mặc bộ quần áo hôm qua, đã nhăn nhúm, chất lượng không tốt, hắn còn rất gầy, trông như cây sậy.
Nhìn dáng vẻ này... có lẽ cuộc sống của Quý Vệ Ngôn không dễ dàng.
Quý Vệ Ngôn bĩu môi, chỉ vào một hướng: "Tôi ở trong ngôi miếu kia."
Tô Hướng Dương ngạc nhiên.
Hôm qua Quý Vệ Ngôn đi ra từ con đường nhỏ, cuối con đường đó thực sự có một ngôi miếu.
Ngôi miếu này có lịch sử một hai trăm năm, trước đây bị phá ra dùng để nuôi lợn, sau đó được dọn dẹp sạch sẽ, dùng làm miếu.
Nhưng trong miếu không có tượng Phật, chỉ thỉnh thoảng có người già trong vùng mang ghế đến tụng kinh, hoặc người trong thôn có tang lễ, người thân đến miếu đốt vàng mã, phổ biến nhất là đốt một chiếc ghế tre, một cây tre và những thứ linh tinh khác.
Ngôi miếu rất tồi tàn, ai cũng có thể vào, phòng không khóa... Quý Vệ Ngôn lại ở trong đó?
"Sao cậu lại ở đó? Ở đó không có điện nước." Tô Hướng Dương nói, anh nhớ vài năm nữa, khi mọi người có tiền hơn, sẽ có người quyên góp sửa sang ngôi miếu, lúc anh chết, khu vực này đã bị giải tỏa, ngôi miếu cũng được xây lại, bên cạnh còn xây nhà văn hóa thôn, dùng làm đường đi dạo.
"Tôi không có tiền, ở đó thì sao?" Quý Vệ Ngôn ngẩng đầu nói, trông như sắp nổi giận.
Tô Hướng Dương hù dọa: "Mùng một và ngày rằm hàng tháng sẽ có người đến tụng kinh, bọn họ thấy cậu rất có thể sẽ đuổi cậu đi."
Quý Vệ Ngôn sửng sốt.
Tô Hướng Dương lại hỏi: “Cậu đến thành phố điện ảnh làm diễn viên quần chúng đúng không? Tôi nghĩ cậu không nên ở trong miếu, tìm một vài việc để làm, thuê một phòng ở nông thôn không đắt đâu."
Nhà ở nông thôn thường khá lớn, Quý Vệ Ngôn thuê một phòng, một tháng chỉ mất một trăm tệ.
Kiếp trước Quý Vệ Ngôn giúp mẹ anh trả bốn trăm tệ tiền viện phí, chắc là có tiền.
Quý Vệ Ngôn nói: "Tôi muốn làm diễn viên quần chúng, nhưng hỏi khắp nơi không ai nhận... đúng rồi, thuê nhà như thế nào?"
Giọng Quý Vệ Ngôn mềm mỏng hơn, Tô Hướng Dương nói: "Cậu có muốn về nhà tôi ở không? Nhà tôi khá nghèo, đang muốn cho thuê phòng để tăng thêm chút thu nhập. Còn về tìm việc làm, ngày mai tôi có thể dẫn cậu đến chỗ quản lý hỏi."