Nhân viên ở đây có cơm trưa nhưng chỉ đủ cho bà ăn, không thể chia cho Tô Hướng Dương.
Tô Hướng Dương nói: "Con có mang tiền."
Tiệm cơm không đắt, tự chọn một món mặn một món rau, có cơm và canh đầy đủ, chỉ năm tệ.
Nếu muốn ăn ngon hơn, chọn một món mặn hai món rau là sáu tệ, hai món mặn ba món rau là mười tệ, nhưng mọi người thường chọn suất năm tệ.
Người thu tiền và lấy cơm là bà chủ tiệm, thấy Tô Hướng Dương, bà chủ thân thiện chào hỏi, không chỉ chọn miếng sườn to cho anh mà còn thêm một món rau.
Tô Hướng Dương ăn no, đợi mẹ làm xong rồi cùng về.
Bây giờ là cuối tháng sáu, chưa phải lúc nóng nhất, nhưng mặt trời vẫn rất gay gắt.
Tô Hướng Dương vừa ra khỏi cửa đã bị ánh nắng chói chang làm cho nheo mắt, nhưng trong lòng lại ngập tràn niềm vui.
Cuộc đời mẹ anh đã thay đổi.
Anh không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng anh thật sự rất cảm ơn trời đã cho anh cơ hội này.
Chu Anh Anh về nhà ngủ, Tô Hướng Dương không muốn về nên đi đến thành phố điện ảnh.
Hôm qua anh làm việc cả ngày, hôm nay trưởng nhóm không sắp xếp công việc, nhưng anh có thể đến hỏi xem ngày mai có việc không.
Dù anh muốn làm đạo cụ kiếm tiền, nhưng hiện tại thì không có cách nào, tạm thời vẫn phải làm diễn viên quần chúng.
Ngoài ra, Tô Hướng Dương còn muốn đi tìm Quý Vệ Ngôn.
Là người trong giới, anh từng nghe rất nhiều chuyện về Quý Vệ Ngôn, theo những gì anh biết, những năm đầu Quý Vệ Ngôn sống rất khó khăn.
Nhưng Quý Vệ Ngôn là người không chịu thua, dù gặp bao khó khăn vẫn không gục ngã, đi qua bao gian khổ, cuối cùng cũng thành công.
Kiếp trước, Tô Hướng Dương từng gặp Quý Vệ Ngôn, nhưng không nói chuyện nhiều.
Anh không biết hiện giờ Quý Vệ Ngôn đang ở đoàn phim nào.
Hoặc có thể, Quý Vệ Ngôn vẫn chưa bắt đầu làm diễn viên quần chúng?
Thời buổi này, quản lý diễn viên quần chúng ở thành phố điện ảnh rất giỏi bóc lột người khác, Quý Vệ Ngôn mới mười sáu tuổi, Tô Hướng Dương sợ hắn bị ức hϊếp, đương nhiên muốn tìm thấy hắn sớm một chút.
Tô Hướng Dương đến tìm quản lý chuyên tuyển người địa phương làm việc.
Đối phương họ Vương, dân địa phương gọi là ông chủ Vương, trước đây Tô Hướng Dương cũng gọi như vậy, nhưng hôm nay anh gọi là "Chú Vương", còn gọi rất thân thiết.
Nói chuyện một lúc, Tô Hướng Dương biết ngày mai đoàn phim hôm qua anh làm việc vẫn cần diễn viên quần chúng.
"Ngày mai bọn họ sẽ chọn người đóng một vài vai nhỏ, cháu ăn mặc sạch sẽ một chút, biết đâu lại có lời thoại." Quản lý nói.
"Cảm ơn chú Vương." Tô Hướng Dương mỉm cười cảm ơn.
Vì biết anh là học sinh cấp ba, làm thêm để kiếm tiền học đại học, nên ông chủ Vương cũng rất quan tâm anh.
Ra khỏi chỗ ông chủ Vương, Tô Hướng Dương đạp xe vòng quanh thị trấn, gặp người nào tóc vàng đều nhìn thật kỹ.
Thời này phong cách Smart vừa mới xuất hiện, nhưng ở thị trấn của bọn họ, rất ít người nhuộm tóc.
Vì gần thành phố điện ảnh, thanh niên thị trấn đa phần có ước mơ trở thành minh tinh ngôi sao, suốt ngày chạy qua thành phố điện ảnh, dù vài năm sau phong cách Smart thịnh hành, thì Táng Ái gia tộc ở thị trấn cũng không nhuộm tóc, vì thành phố điện ảnh sẽ không chọn diễn viên quần chúng nhuộm tóc.
Tô Hướng Dương không tìm thấy Quý Vệ Ngôn, gần đến giờ cơm tối, anh đạp xe về, định nấu chút cháo.
Đường về nhà trùng với đường mẹ anh đi làm hôm qua.