Chiếc xe đâm mẹ kiếp trước, đã đâm xuống sông?
Tô Hướng Dương nhất thời không biết nói gì.
Kiếp trước mẹ bị đâm ở đây, tài xế xe tải chắc là bị giật mình sỡ hại khi đâm trúng mẹ, lúc hoàn hồn tỉnh lại, phanh gấp lại, sau đó bỏ chạy.
Nhưng hôm nay... hôm nay anh đi cùng mẹ, trên đường hai người còn nói chuyện, mẹ đến chậm hơn kiếp trước, nên không bị đâm trúng, còn tài xế do hoảng loạn, đã đâm xuống sông.
Ban đêm không có đèn đường, anh và mẹ không mang điện thoại hay đèn pin, không nhìn rõ dưới sông, cũng không nghe thấy tiếng người kêu cứu, thế này...
"A Dương, phía trước có nhà dân, con qua đó hỏi xem họ có điện thoại không, để họ báo cảnh sát." Chu Anh Anh nói, thời này nhà ai có điều kiện tốt đều đã có điện thoại, tất nhiên nhà bọn họ thì không.
Tô Hướng Dương nói: "Mẹ, mẹ đi gọi người đi, con cũng không biết nói gì." Anh muốn ở lại đây đợi xem có gặp được người đã cứu mẹ hay không.
Mấy năm nay, thanh niên không thích tiếp xúc với người lớn, con trai cũng không thích đi thăm họ hàng, Chu Anh Anh nghe Tô Hướng Dương nói vậy thì tự đạp xe đi gọi người.
Tô Hướng Dương thấy mẹ đi rồi, tiến lại gần sông, nhưng không nhìn thấy rõ thứ gì, gọi "Alo, alo" mấy tiếng cũng không ai trả lời.
"Ban đêm mà hô hoán cái gì vậy?" Một giọng nói vang lên, Tô Hướng Dương quay lại thấy một bóng người từ một con đường nhỏ chạy ra, người này còn nói tiếp: "Thật là, tôi còn tưởng có người gặp nạn chứ!"
Tô Hướng Dương không nhìn rõ mặt, dù người đó đến gần cũng chỉ thấy một bóng đen, nhưng tóc đối phương sáng màu, nếu không lầm, chắc đây là thanh niên tóc vàng đã cứu mẹ.
Tô Hướng Dương khống nhịn được mà vui mừng: "Có người gặp nạn, tôi không nhìn rõ nhưng chắc chắn có xe rơi xuống sông."
Thanh niên tóc vàng ngạc nhiên: "Có xe rơi xuống sông? " Đối phương nhìn kỹ rồi bắt đầu lần mò đi xuống bờ sông.
Người này thật tốt bụng, ban đêm tối tăm, vẫn muốn xuống cứu người, Tô Hướng Dương sợ đối phương gặp nạn, vội nói: "Anh cẩn thận, tôi đi cùng anh."
Hai người lần mò xuống bãi sông, chân bị cỏ dại cắt trúng, nhưng thanh niên không để ý, luôn miệng gọi: "Có ai không? Người đâu?"
Nhưng dù bọn họ gọi thế nào cũng không có tiếng trả lời.
Cuối cùng thanh niên bỏ cuộc: "Tôi không biết bơi, thôi đi."
Tô Hướng Dương có chút bất đắc dĩ, không biết bơi mà vẫn tích cực thế sao?!
Nói thật, Tô Hướng Dương mười tám tuổi biết bơi, nhưng ba mươi lăm tuổi thì đã hơn chục năm không bơi, không dám xuống nước.
Con sông này rất sâu, có tàu lớn đi qua, nếu không may bị cuốn trôi, thì anh sống lại một lần coi như bỏ không.
Hai người trở lại bờ, từ xa đã có tiếng người, là Chu Anh Anh dẫn người dân đến, ánh đèn pin chập chờn.
"Mẹ!" Tô Hướng Dương gọi, sau đó nhìn người bên cạnh.
Không hiểu sao, anh cảm thấy giọng người này có chúy quen thuộc.
Đang nghĩ vậy thì đèn pin của dân làng chiếu tới.
Tô Hướng Dương quay sang nhìn thanh niên tóc vàng, nhìn thấy một gương mặt đẹp trai anh tuấn.
Trên trán người này có vài nốt mụn, nheo mắt, vẻ mặt không kiên nhẫn, trông có chút khó chịu, nhưng rất đẹp trai, hơn anh nhiều.
Gương mặt này... rất quen thuộc.
Đây chẳng phải là nam chính trong câu chuyện anh nghe trước khi sống lại sao? Ảnh đế Quý Vệ Ngôn được phú bà bao nuôi?
Tô Hướng Dương rất thích Quý Vệ Ngôn, phim nào đối phương đóng, chỉ cần không quá tệ, anh đều đã xem.