Chương 8
[thầy, thầy…]
Điện thoại cố định không giống với di động, cuộc gọi tới sẽ không có hiện lên số, anh vừa nhấc máy trả lời, đúng là thanh âm của Hồng Hải Cương. Vừa nghe thấy thanh âm của tên hỗn đản này, anh lập tức cúp máy, ai ngờ không bao lâu sau tiếng chuông lại vang lên, vang đến mức anh phẫn nộ ngắt luôn cả đường dây điện thoại.
Anh đi ra cửa hàng đồ điện, bỏ ra một số tiền lớn để mua loại điện thoại công nghệ cao, nó có thể từ chối cuộc gọi đến, chỉ cần là số điện thoại của Hồng Hải Cương gọi đến, điện thoại sẽ tự động từ chối.
Cậu mỗi ngày đều gọi, khi anh kiểm tra lịch gọi tới, đều thấy vô số cuộc gọi đến của cậu.
“Người này rất nhàn rỗi sao? ăn no xong không có việc gì làm sao ?”
Hạ Tình Hãn tuyệt không cảm thấy được cảm động, mấy tháng trước khi anh bị Hồng Hải Cương phản bội, tâm tình vô cùng thống khổ, so với nó cái thống khổ bị cúp điện thoại căn bản chỉ là việc nhỏ.
Hồng Hải Cương đã có tình cảm với tiểu Huệ, vẫn còn muốn cầu anh ở lại bên cậu, không được rời đi. Cậu rốt cuộc đem anh trở thành cái gì vậy, nghĩ rằng anh không có tự tôn, thấp hèn đến nổi phải chấp nhận làm kẻ thứ ba sao?
Cậu nghĩ anh sẽ nguyện ý để cho cậu hoan hưởng tề nhân chi phúc, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà đồng ý chia xẻ cậu với người đàn bà khác sao ? Cậu đi chết đi, Hạ Tình Hãn sẽ không phải không có chí khí như vậy.
Chỉ mới nghĩ đến đã làm cho anh khí bạo. Sớm biết thế, lúc trước anh không nên mềm lòng, cho dù Hồng Hải Cương phải vào viện cấp cứu, anh cũng phải đem cậu hại cho chết, cũng không cần hiện tại tức giận đến đầu đều bốc khói.
Hiện tại Hồng Hải Cương không chỉ gọi điện thoại, mà mỗi ngày cậu đều đến trước công ty của anh chờ anh ta tầm.
Vừa thấy anh, Hồng Hải Cương liền vội vọt tới bên cạnh anh, vẻ mặt nghĩ muốn chạm vào anh nhưng lại không dám, nghĩ muốn sờ lại sợ biểu tình hung dữ của anh, cho dù cậu muốn nói gì chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt thối của anh, liền tự động câm miệng
Hừ, anh nhìn cũng không thèm nhìn, cậu căn bản đã trở thành người không tồn tại đối với anh, nhìn cậu như con chó hoang thối ven đường vẩy vẩy đuôi đứng bên cạnh anh.
Bị Hồng Hải Cương liên tục quấy rầy hai ba ngày, anh liền chủ động yêu cầu Ngũ Xương Liên cùng nhau tan tầm.
Anh giả vờ nắm cánh tay Ngũ Xương Liên vừa nói vừa cười đi ngang qua mặt Hồng Hải Cương, sau đó sẽ nhìn thấy Hồng Hải Cương tức giận đến mặt đỏ tai hồng.
{Ha ha, ngươi tức chết càng tốt !}
Nếu có thể làm cho cậu tức chết, anh nguyện ý ở trước mặt mọi người hôn môi Ngũ Xương Liên. Anh đã lãng phí mười năm tình cảm của anh, cho dù cái tên hỗn đản Hồng Hải Cương này có tức chết, anh cũng sẽ không đau lòng.
Ngũ Xương Liên tựa hồ cũng cảm thấy chuyện này rất thú vị, anh ta không chút nào để ý liền cùng anh diễn trò, nhất là khi hai người đi qua trước mặt Hồng Hải Cương, anh ta sẽ hành động thân mật, rồi dùng âm lượng mà Hồng Hải Cương tuyệt đối nghe được, nói ra những sự tình hư ảo giả dối —
“Tiểu Tình, hôm nay em thật đáng yêu, anh biết có một khách sạn rất tốt, đêm nay chúng ta cùng đi nha? Nơi này so với ngày hôm qua còn tốt hơn rất nhiều.”
Còn Hạ Tình Hãn lại cố ý dùng thanh âm ngọt đến chết người, ngay cả chính anh nghe thấy còn nổi cả tầng da gà, hưởng ứng: “Đi đến nhà anh là tốt rồi, làm gì phí tiền như thế, tiền không phải dễ kiếm mà.”
Ngũ Xương Liên trả lời còn ghê tởm hơn: “Anh muốn tạo cho em không khí ngọt ngào cùng lãng mạng, như vậy em sẽ càng hăng say để 『 vận động 』 a !”
Hạ Tình Hãn liếc mắt anh ta một cái, dùng một loại mị thái mà ngay cả chính anh đều không thể tin được, dùng lời nói chính anh cũng cảm thấy được ghê tởm. “Ghét anh ghê”. Sau đó sẽ nhìn thấy Hồng Hải Cương tức giận đến run rẩy.
Cậu đại khái đem những chuyện bọn họ nói trong lúc đó đều tin là thật.
Ha ha, nhìn thấy được cậu tức giận như thế, nội tâm của anh khoái hoạt không thôi.
{Hồng Hải Cương thối, ta muốn làm cho ngươi biết ta mất đi ngươi vẫn sẽ tìm được một bến đổ khác. Ngươi không có gì giỏi cả, ta Hạ Tình Hãn vẫn có người muốn yêu.}
Sự tình cứ như vậy diễn ra gần một tuần, bỗng một ngày anh nhận được một cuộc điện thoại mà người gọi tới làm cho anh thực giật mình.
[Thầy Hạ, đã lâu không gặp] là cha của Hồng Hải Cương.
Khi anh ở thời đại học dạy kèm cho Hồng Hải Cương, là một hoc sinh trung học, cha mẹ của Hồng Hải Cương biết anh là học sinh nghèo ở vùng quê lên thành phố để học nên rất thương anh, có đôi khi mua một ít hoa quả cho anh mang về nhà ăn, nhiều khi trả lương xong còn tặng cho anh thêm một ít tiền; những ngày lễ hay ngày tết càng khỏi phải nói, bọn họ cũng sẽ cho anh một bao lì xì.
Thời đi học của anh đã được cha mẹ của Hồng Hải Cương giúp đở rất nhiều, bởi vậy anh thực kính trọng hai vị lão nhân gia này, cho dù sau khi tốt nghiệp bận rộn với công việc làm, nhưng thỉnh thoảng anh vẫn tới nhà để thỉnh an.
“Bác Hồng, bác có khoẻ không? Đã lâu rồi con không có tới nhà thăm bác.”
[thầy gần đây có rãnh không? Chúng ta đi ra ngoài dùng một bữa cơm đi, bác gái cũng rất muốn gặp thầy.]
Nếu là Hồng Hải Cương tìm anh, anh đương nhiên không rảnh, nhưng nếu là cha mẹ của Hồng Hải Cương tìm anh, cho dù anh không rảnh cũng sẽ cố gắng dành ra một khoảng thời gian để bồi bọn họ ăn cơm.
※ ※ ※
Hạ Tình Hãn đáp ứng hai bác Hồng gia cùng nhau ăn bữa cơm, kết quả trên bàn cơm trong một nhà hàng sa hoa, anh nhìn thấy không chỉ có hai bác Hồng gia, còn nhìn thấy Hồng Hải Cương, đang dùng ánh mắt hướng trên người anh.
Trong lòng anh âm thầm nghiến răng nghiến lợi, nếu biết có cả Hồng Hải Cương đến, anh sẽ không đáp ứng đến nơi này.
Hồng Hải Cương từ trước đến nay công việc rất nhiều, hơn nữa cậu chỉ cần vừa tiến vào trạng thái làm việc thì cái gì cũng đều quên hết, căn bản là không thể xuất hiện ở chỗ này. Với lại, trừ bỏ về thăm nhà thì Hồng Hải Cương không bao giờ bồi cha mẹ ăn cơm, cho nên anh mới an tâm đáp ứng; thế nhưng thật không ngờ hôm nay Hồng Hải Cương lại có mặt ở đây, thật đáng giận, anh đã tính sai.
Trong lòng anh thực sinh khí, nhưng vẫn cố gắng giả dạng làm như không có việc gì cùng hai bác ôn chuyện. Sau khi dùng xong bữa ăn, anh uống hơi bị nhiều nước nên đi WC, không thể nghĩ được Hồng Hải Cương lại đi theo phía sau anh cùng tiến vào WC.
Anh cố giữ bình tĩnh, căn bản không nghĩ nhìn cậu, chờ anh giải quyết “nỗi buồn” xong; Hồng Hải Cương liền nắm lấy cánh tay anh, kéo anh vào một gian WC bịt kín, rồi khoá cửa lại.
Hạ Tình Hãn tuyệt không sợ cậu, liền trừng mắt nhìn cậu, còn cố ý đã kích cậu, dùng lời nói vô cùng khó nghe đem anh trở thành như kẻ bị trí chướng. “Ngươi muốn làm cái gì? Muốn đi đại tiện thỉnh tự mình giải quyết, không phải muốn ta giúp ngươi chứ?”
“Thầy, thầy cùng với tên đàn ông kia….”
Không chờ cậu nói xong, Hạ Tình Hãn liền cắt đứt lời của cậu. “Mẹ nó, liên quan gì đến ngươi, cút ngay !”
Anh vói tay ra phía trước mở khoá cửa bước ra ngoài, không sợ hãi Hồng Hải Cương một chút nào, mặc dù so với anh thân hình cậu cao to hơn rất nhiều.
Hồng Hải Cương gắt gao ôm lấy anh, môi hướng bờ môi của anh chụp lên, ý muốn cường hôn anh.
Cái tên Hồng Hải Cương chết tiệt này có tiểu Huệ còn chưa thấy đủ, dám tới tìm anh để quấy rối, cậu nghĩ anh vẫn còn say mê cậu giống như trước đây sao? Hừ, cậu ‘chưa thấy quan tài chưa đổ lệ’ mà, lần trước anh còn do dự có nên hay không hận cậu, chính là hiện tại anh phi thường rõ ràng, anh không bao giờ … có thể cho cậu chiếm được tiện nghi nữa. Trong cơn tức, anh co chân dùng đầu gối đánh vào bộ vị nam tính ở giữa hai chân của cậu, dùng sức đánh vào thật mạnh.
Hồng Hải Cương lộ ra ánh mắt không dám tin, lập tức đau đến gập cả người lại, không ngừng thở, ngay cả sắc mặt đều trắng bệch.
Hạ Tình Hãn tuyệt không cảm thấy được chột dạ cùng đau lòng.
{Hừ, tốt nhất cho ngươi đau đến ba tháng không thể dùng nó, xem ngươi còn dám hay không đến tìm ta quấy rối ***.}
Anh dùng chân đá cậu, xem cậu như phế vật mà đá đến chân tường, anh còn giống như lão đại của hắc đạo, dùng thanh âm nguy hiểm cùng âm ngoan đối với Hồng Hải Cương nói, “Lần sau ngươi còn dám động tay động chân, ta liền thiến ngươi.”
Hồng Hải Cương cau chặt mày, thần sắc thống khổ gọi anh: “ thầy.. thầy …”
Hạ Tình Hãn coi như không nghe thấy, mở cửa thoải mái tự nhiên đi ra ngoài, trở lại chỗ ngồi, cứ theo lẽ thường cùng hai bác Hồng gia nói chuyện vui vẻ.
Bác Hồng trai cảm thấy kỳ quái, con mình như thế nào còn chưa quay lại bàn ăn. “Kỳ quái, A cương như thế nào lại đi WC lâu như vậy, giờ còn chưa có đi ra?”
“Có lẽ cậu ấy đang bận gọi điện thoại.” Hạ Tình Hãn thuận miệng nói đại một lý do.
Bác Hồng trai đi thẳng vào vấn đề: “Thầy, A cương nói nó cùng thầy có một chút hiểu lầm, muốn cùng thầy làm sáng tỏ, hy vọng chúng ta đều có thể ở đây.”
Nguyên lai là Hồng Hải Cương muốn cha mẹ của cậu ra mặt giúp cậu.
Hạ Tình Hãn nói dối mặt không đổi sắc: “Con cùng A Cương nào có cái gì hiểu lầm đâu, là chính cậu ấy suy nghĩ quá nhiều. Bởi vì hai đứa tụi con gần đây công việc đều rất bề bộn, cho nên rất ít liên lạc, con không biết cậu ấy như thế nào lại nghĩ như vậy, bác trai, bác gái, hai bác cũng biết con người của A Cương a, đôi khi nghĩ ngợi lung tung.”
Bác Hồng trai cũng biết cá tính của đứa con mình, Hạ Tình Hãn nói chuyện hơi khách khí, A Cương đại khái ở chung với máy tính quá lâu làm cho con người trở nên hỗn loạn, không hiểu được đạo lý khi ở chung với người khác.
“Cũng đúng, thầy, mong thầy chiếu cố cho nó nhiều hơn.”
Hạ Tình Hãn mỉm cười, “Aizz, làm sao đến lượt con chiếu cố cậu ấy, A Cương gần đây không phải đang kết giao với một cô gái vừa đẹp vừa thông minh sao? Sau này cô ta sẽ chiếu cố cho cậu ấy.”
Hơn nữa lấy cá tính của tiểu Huệ, sau này Hồng Hải Cương nhất định sẽ bị ép tới gắt gao, cả đời cũng không có cơ hội ngẩn đầu. Đáng kiếp, chính cậu chọn, sau này cho dù hối hận không kịp, cậu cũng chỉ có thể chấp nhận và chịu đựng.
Nhắc tới tiểu Huệ, sắc mặt của hai bác Hồng gia có hơi chút thay đổi.
Bác Hồng gái tính tình thẳng thắn, hơn nữa từ trước đến nay đối với Hạ Tình Hãn rất tốt, nhịn không được hỏi: “thầy Hạ, thầy đã gặp qua tiểu Huệ sao? Có thể hay không cảm thấy được cô ta … dường như cô ta không thích hợp với A Cương.”
Đối với tình sự của người yêu cũ, Hạ Tình Hãn chỉ nói đơn gian: “Con đã gặp, dường như cô bé này rất thích cầm quyền, phàm là chuyện gì cũng muốn A Cương chiếu theo lời của cô ta mà làm.”
Bác Hồng trai nhíu mày một chút, có chút tức giận nói ra một ít tin tức gia đình: “Hình dáng cô gái này đúng là tươi ngon mọng nước, chính là còn chưa kết hôn mà đã cùng A cương chung sống với nhau, hơn nữa lần trước còn vì tiền của A Cương, muốn A Cương về nhà hỏi bọn họ sẽ được phân chia nhiều ít gia sản; hừ, chúng ta đều còn chưa có chết mà, cô ta hỏi cái này là có ý gì? Là hy vọng chúng ta nhanh lên chết đi để bọn họ phân chia tiền sao? Ngay cả nhập môn còn chưa có, đã quan tâm đến chuyện gia sản, còn ra thể thống gì không?”
Lấy cá tính của tiểu Huệ, đích xác là sẽ có loại sự tình này xảy ra. Giống như lần trước cũng vì tiền, cô ta đã đến nhà anh tranh cãi, còn chỉ vào mặt anh hỏi anh có hay không lấy bớt tiền của Hồng Hải Cương.
Nhớ lại chuyện không thoải mái, chỉ làm cho Hạ Tình Hãn càng hiểu biết minh xác: Hồng Hải Cương không nhận thức người rõ ràng, đi chọn loại đàn bà không ra gì, xem ra sau khi cậu kết hôn, ác báo sẽ phủ lên đầy đầu!
Khẩu khí của Bác Hồng gái không khỏi hờn giận nói tiếp: “Không chỉ có như thế, cô ta còn muốn A Cương mua căn hộ. Hơn nữa phải mua loại căn hộ mấy ngàn vạn, chỉ có hai người ở, cần phải xa hoa như vậy làm gì, mỗi năm A Cương cũng không phải thu vào hàng triệu vạn như các nhà tư bản, hơn nữa còn chọn căn hộ ở rất xa nơi ở của chúng ta; hiện tại A Cương ở gần đã rất ít khi về nhà, nếu ở xa như thế, không phải một năm chỉ nhìn được nó một lần sao? Bác nghĩ cô ta căn bản là không muốn cho A Cương gặp mặt, nói chuyện cùng chúng ta.”
Đối với sự tình của tiểu Huệ cùng Hồng Hải Cương, Hạ Tình Hãn không nghĩ tới sẽ bàn luận nhiều, chỉ có thể mỉm cười nghe hai bác oán giận; chờ sau khi Hồng Hải Cương từ WC đi ra, bọn họ đã nói chuyện được một khoảng thời gian ngắn.
Gặp Hồng Hải Cương quay lại bàn ăn, anh lập tức đứng lên: “Bác trai , bác gái, trưởng phòng của con có việc tìm con, con phải rời đi trước, hôm nào con sẽ tới nhà hai bác để tìm hai bác cùng nhau nói chuyện phiếm.”
“Được, thầy Hạ, thầy nhất định phải tới, A Cương, cái đứa con này rất ít khi về nhà, hai người già chúng ta nhàm chán đến muốn chết, với lại chúng ta luôn xem thầy như con cháu trong nhà, thầy có rảnh cứ tới nhà chơi.”
“Được, nhất định con sẽ tới.”
※ ※ ※
Hạ Tình Hãn mới đi ra khỏi cửa, cầm nón bảo hộ lên. Hồng Hải Cương đã đuổi theo ra đến, đứng cắn môi ở bên cạnh anh, tức giận rống lớn: “Thầy muốn đi gặp mặt người đồng sự nào?”
Hạ Tình Hãn liếc mắt nhìn cậu, biểu tình tràn đầy khinh thường, “Mắc mới gì đến ngươi? Cút ngay, lần sau ngươi có nhờ ba mẹ ngươi thiết tiệc đãi ta, ta cũng sẽ không tới đâu, ngươi chết tâm đi!”
“Tên kia rốt cuộc có cái gì tốt chứ?” Hồng Hải Cương hỏi, trong lời nói tràn đầy không cam lòng.
Hạ Tình Hãn đem nón bảo hộ đội vào, âm thanh lạnh lùng nói: “Chính là so với ngươi rất được. Thành thật nói cho ngươi biết, ngươi so với anh ấy kém xa, một chút cũng không bằng được anh ấy.”
Sắc mặt Hồng Hải Cương thoáng chốc trắng xanh, mở miệng khẩn cầu: “Thầy, van cầu thầy trở về được không? Em gần đây đều ăn không ngon, ngủ không yên, em cảm thấy được thầy so với tiểu Huệ còn quan trọng hơn …”
Trước kia anh nhất định sẽ không thể cứng rắn quyết tâm từ chối lời khẩn cầu của Hồng Hải Cương, khả hiện tại tâm của anh đối với Hồng Hải Cương đã chết, cho dù nghe được Hồng Hải Cương nói một câu này — ‘Anh so với tiểu Huệ quan trọng hơn’, chỉ làm cho anh sinh ra một bụng khí.
“Nếu phải mất đi mới biết được quan trọng, vậy lúc trước vì cái gì ngươi không hảo hảo quý trọng ta ?”
“Thầy, thầy không cần đối với em tức giận, van cầu thầy, trở về bên cạnh em được không? Tiền đưa cho thầy trông nom, thầy nói cái gì em cũng đều ngoan ngoãn nghe theo.” Hồng Hải Cương biểu tình vô cùng đáng thương, vươn tay bắt lấy ghi-đông xe máy của anh.
Hạ Tình Hãn rất muốn dùng chân đá cậu, bất quá hai bác Hồng gia đứng cách đó không xa, anh không thể dùng loại hành động này, đành phải trừng mắt nhìn cậu.
“Ta không nghĩ quản đồng tiền dơ bẩn của ngươi, để tránh cho nhiễm bẩn cả người, ngươi thích làm con chó Nhật của tiểu Huệ thì tuỳ ngươi; ta không cần chó Nhật, ta chỉ hy vọng ngươi nhanh lên kết hôn cùng ả đàn bà kia, như thế ta mới có thể rất nhanh nhìn đến báo ứng của ngươi, ta sẽ không bao giờ khoan dung độ lượng mà tha thứ cho ngươi.”
Đẩy tay của cậu ở trên ghi-đông xe máy ra, Hạ Tình phẫn hận nói: “Hồng Hải Cương, ngươi lãng phí mười năm tình cảm của ta, sớm biết rằng tình cảm của mười năm sẽ đổi lấy sự phản bội vô tình, vô nghĩa của ngươi, ta thà đi nuôi dưỡng một con chó, chó so với ngươi còn có tình cảm hơn. Hừ, ta thay ngươi làm trâu làm ngựa, cuối cùng đổi lấy được cái gì?” Càng nói càng khí, Hạ Tình Hãn tức giận đến toàn thân phát run.
“Ngươi không một câu cám ơn coi như xong, còn cùng tiểu Huệ đến nhà ta chỉ thẳng vào mặt ta mắng ta là kẻ trộm, lấy trộm tiền của ngươi; còn có, trong vòng mười năm này, ta chỉ là thầy giáo của ngươi, không phải là tình nhân của ngươi, ngươi nghĩ rằng ta khát khao được nam nhân thượng ta lắm sao? Ta sẽ thực thích sao?” Hạ Tình Hãn rống ra nội tâm oán giận của bản thân: “Nếu không phải là tình nhân, ta sẽ cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa lo liệu việc nhà cho ngươi sao? Nếu không phải tình nhân, ngươi nghĩ rằng ta sẽ nguyện ý cho ngươi chạm vào một cọng lông tơ của ta sao?”
Hồng Hải Cương không nói gì để chống đỡ.
Hạ Tình Hãn hung hăng dắt xe máy ra, làm nó va vào nhau phát ra thanh vang ầm.
Anh không có tâm ý bao dung cùng cao thượng như vậy, có thể lấy ơn báo oán, đó là việc làm của thánh nhân, mà anh chỉ là một con người nhỏ bé, một con người thực bình thường, một con người khi có oán giận thì sẽ oán giận thẳng thừng.
“Ngươi là một kẻ vô tình vô nghĩa, cực kỳ thối nát, là ta Hạ Tình Hãn có mắt như mù đã đi yêu thương ngươi, lãng phí mười năm tình cảm trên con người thối nát của ngươi, nhưng ta không nghĩ muốn nhìn … đến ngươi, con người thối nát này lần thứ hai, ngươi mau cút xéo theo ả đàn bà chết tiệt kia kết hôn đi, ta sẽ chờ xem ngươi từ từ rơi vào địa ngục; lấy tâm tính yêu tiền của ả đàn bà kia mà xem, ngươi bây giờ còn có tiền còn có thể lưu giữ được ả, chờ khi ngươi hết tiền, ả sẽ đá bay ngươi, khi đó ta sẽ nhìn xem ngươi thê thảm nghèo túng như thế nào.” Anh mắt đầy lệ nhìn Hồng Hải Cương, “Đến lúc đó ta một chút cũng sẽ không đau xót cho ngươi, bởi vì hết thảy đều là do ngươi tự làm tự chịu; ta nói thật, ta Hạ Tình Hãn một chút đều không có lỗi với ngươi, là ngươi Hồng Hải Cương có lỗi với ta.”