Chương 6. Một tay tôi bóp cổ Tống Đức Ny

"Hiện tại là cô trả lời vấn đề của tôi." Tôi không dự định tiếp tục chơi đùa với cô ấy nữa, "Tôi hoàn toàn có thể lấy tội cản trở người công vụ khởi tố cô."

"Tôi cảm thấy sợ hãi thật đó! Cô nên có một chút đồng cảm chứ." Tống Đức Ny chu môi kéo dài âm cuối.

Điện thoại của tôi rung động trong túi quần, tôi lấy điện thoại ra nhìn màn hình, tôi trừng Tống Đức Ny một chút mới xoay người nhận điện thoại, "Đội trưởng."

"Hiện tại tình hình thế nào rồi?"

Tôi nhìn Tống Đức Ny một chút, cô ấy đứng bên cạnh bàn ăn, đặt ly rượu của mình ở cạnh ly cà phê của tôi lộ ra một nụ cười nịnh nọt.

Tôi mím môi, "Tống Đức Ny nói cô ấy quen biết Lý Đức Long, cho nên cảm thấy rất sợ hãi."

"Muốn chúng ta bảo vệ sao? Vậy thì quá tốt rồi, hỏi cô ấy đã cùng Lý Đức Long đầu tư cái gì, bên phía ngân hàng không hỏi được gì cả." Đội trưởng nói.

Đội trưởng và tôi kết thúc đối thoại rất nhanh, nhìn Tống Đức Ny nghiêng nghiêng đầu, dù cô ấy không nói lời nào tôi lại có thể cảm nhận được cô ấy đang đắc ý."Cô nghe thấy rồi?" Tôi cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, bởi vì tôi có một nhiệm vụ ở đây, nhưng vẫn cảm thấy rất khó chịu, tôi rất không thoải mái dùng tay trái nắm lấy tay phải, ý đồ cố gắng dịu dàng hỏi, "Cô đã đầu tư gì vào chỗ của Lý Đức Long?"

"Tôi tưởng rằng cô sẽ biết chút ít gì về ngân hàng tư nhân." Tống Đức Ny làm ra vẻ hắng giọng nói ra "Ông ta giúp chúng tôi đầu tư, tôi chỉ chịu trách nhiệm biết nó có kiếm được tiền hay không."

"Không thể nào, lão vẫn là phải nói rõ với cô là lão mua gì chứ." Thấy dáng vẻ cô ta như định nói chuyện gì lớn lao lắm, cuối cùng vẫn là qua loa đối phó tôi.

Bờ mông của Tống Đức Ny tựa ở mép bàn, lúc này tôi đang đứng bên cạnh ngắn bàn ăn hình chữ nhật, mà cô ấy thì ở bên cạnh dài, cô ấy rủ hai mắt xuống, tôi có thể cảm giác hơi thở yếu ớt của cô ấy còn mang theo mùi rượu.

"Sau bữa tối."

"Cái gì?"

Lông mày tôi nhíu chặt, nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ người thì tôi nhất định có thể gϊếŧ chết cô ấy.

"Ăn xong bữa tối tôi sẽ nói cho cô biết."

"Bữa tối."

Tống Đức Ny kéo ghế chỗ bàn ăn ra ngồi xuống, chân của cô nhẹ nhàng xẹt qua chân trái phía trước của tôi.

"Theo tôi ăn bữa tối."

Tôi nắm tay đặt ở cạnh bàn, cái bàn này nhìn rất kiên cố, nhìn cà phê trên mặt bàn vẫn còn bốc lên hơi nóng: "Hiện tại tôi rất muốn hắt chén cà phê kia lên người cô."

"Nghe không tệ."

Tống Đức Ny tự tin như thế, hoặc là cô ấy cho rằng chuyện tôi hắt cà phê lên người cô ấy nếu như trở thành sự thật thì cũng sẽ rất vui. Vì sao lại có người phiền lòng như thế.

"Sáng nay cô đã bỏ lỡ bữa sáng, bây giờ chúng ta có thể ăn chút bữa tối."

"Tôi không có thời gian cùng cô ăn tối, tôi còn phải điều tra vụ án."

Tôi nhìn thời gian trên đồng hồ một chút, đội trưởng gọi tôi đưa ra nghi vấn xong thì trực tiếp quay về trong cục, còn có nhiệm vụ phải xử lý.

"Chỉ là một bữa tối mà thôi, phạm nhân lại không chạy mất."

Tống Đức Ny nói đến như vậy cũng không có gì đáng để tâm, đúng vậy, một bữa tối mà thôi. Tôi có thể dùng một bữa tối để đạt được rất nhiều chuyện, tôi có thể điều đến một đơn vị tốt, tôi có thể tiếp xúc với người có lực ảnh hưởng lớn hơn, tôi có thể dùng một bữa tối để thu hoạch được rất nhiều thứ, bởi vì tôi là phụ nữ, tôi là phụ nữ xinh đẹp.

"Là bởi vì tôi là phụ nữ à?"

Tôi cảm giác toàn thân đều run rẩy, hai tay chống ở trên bàn, khom người khống chế bản thân: "Cô biểu hiện ra khắp nơi sự khinh thị đối với việc làm và chức trách của tôi."

Hai tay tôi nắm chặt, dùng sức nện xuống mặt bàn, cà phê đổ tung tóe khắp nơi. "Tôi là phụ nữ, tôi cũng là cảnh sát, tôi là một cảnh sát ưu tú."

Tống Đức Ny đứng lên, cô ấy đi về phía tôi, một bước, hai bước, tôi đứng thẳng người. "Cô luôn luôn rất muốn chứng minh bản thân."

"Cô cho rằng cảnh sát là vì muốn làm nổi bật thân phận con gái của Bộ trưởng Bộ tư pháp, xử lý công việc cơ sở, cả nhà đều hy sinh bảng thân hiến dâng cho sự nghiệp chung sao?"

Một tay tôi bóp cổ của Tống Đức Ny, cổ của cô ấy rất tinh tế, cô ấy cười, hai tay của cô ấy bắt lấy tay của tôi, ý đồ để cho mình có thể có thêm một chút không gian hô hấp.

"Hay là bởi vì chồng của cô, anh ta luôn luôn tràn ngập dã tâm, có một phu nhân cảnh sát hình sự đối với anh ta mà nói đúng là rất thêm điểm?"

Tôi nhìn thấy da thịt của cô ấy bắt đầu toát ra màu xanh tím, tôi ném Tống Đức Ny ra, cô ấy loạng choạng sau đó tựa vào trên bàn đá cẩm thạch, cô ấy tự đắc cười một tiếng:

"Vì sao cô lại làm cảnh sát?"

Tôi quay người nhanh chân đi về phía cửa lớn.

"Cô muốn đi đâu?"

Tôi mở cửa ra, mặt trời đã lặn, bên ngoài một chút gió cũng không có.

"Tôi không muốn ăn tối với cô."

Trở lại phân cục Tân Hải, mỗi người trong phòng làm việc đều canh ở trước máy tính, Lý Tuấn Kiệt nhìn thấy tôi vào cửa thì lập tức xông vào, nhét một cái ổ cứng cho tôi! "Nhanh lên! Những thứ này cho cô!"

Tôi mở máy tính ra, nhét đĩa cứng vào, phía trên là một đống hình ảnh giám sát, nhiều đến mức con chuột không ngừng kéo cũng không kéo hết được. "Những thứ này đều phải xem hết à?"

"Đây là ghi hình ở của ngõ phụ cận ngân hàng nước Mỹ."

Lý Tuấn Kiệt trở lại chỗ ngồi của mình, chạy đua với thời gian.

"Không thể dùng AI quét hình một chút sao?"

"Không thể."

Tôi nhận mệnh ngồi xuống.

"Bắt đầu mười một giờ, ngân hàng vẫn rất náo nhiệt."

Lâm Đình Đình hiếm khi mở lời nói chuyện phiếm, xem kỹ ghi hình giám thị thật sự là một chuyện cực kỳ nhàm chán.

"Tôi sắp ngủ rồi."

Vương Lỗi phụ hoạ nói.

"Bởi vì đó là trung tâm của thành thị."

"Chúng ta muốn tìm cái gì?"

Tôi tức giận hỏi.

"Ra vào ngân hàng làm việc chỉ có lối vào này."

Lý Tuấn Kiệt trả lời: "Xem thử có ai ra vào cửa này hay không."

"Tìm được rồi!"

Lý Tuấn Kiệt rống to một tiếng, toàn bộ mọi người đều chạy đến trước màn hình của anh ta:

"Mười hai giờ bốn mươi lăm phút, một cô gái đội mũ an toàn tiến vào cao ốc làm việc!"

Tôi xem hết hình ảnh, ngã ngồi quay về phía chiếc ghế, hai tay không ngừng nhẹ nhàng lắc lắc quần, giống như trừ hết vết bẩn, bóng dáng của cô gái mơ hồ, toàn thân mặc màu đen, còn đội mũ an toàn, nhưng tôi biết cô ấy là ai.

Đây là Tống Đức Ny.