Chương 12: Xe mắc kẹt

Tuần lễ vàng được mong đợi, 1 tháng 5, đang tới gần. Tinh thần mọi người chết dần chết mòn vì công việc đang sống lại. Đêm trước khi nghỉ lễ, Từ Phong gặp Trịnh Miểu ở bãi đậu xe của trung tâm thương mại thành phố, trong tay anh ta đang cầm chìa khóa mở cửa xe.

Từ Phong hỏi “Tài xế nhỏ của cậu đâu rồi?”

“Xin nghỉ phép, hôm qua mới đi rồi” Trịnh Miểu bĩu môi “Cậu đừng nói nữa, cô ấy lái xe một thời gian, bây giờ tôi chẳng muốn cầm lái nữa, chỉ hận cái xe này không thể điều khiển tự động”

Trịnh Miểu vừa nói vừa kéo cửa xe ngồi vào trong “Đêm nay có hẹn tụ tập, cậu đi không?”

Từ Phong nhún vai “Tôi có hẹn với mẹ”

“Xem mắt hả?” Trịnh Miểu cười xấu xa

Từ Phong không phủ nhận, phất tay “Biến đi”

…….

Đêm đầu tiên của tuần 1 tháng 5, Từ Phong suy nghĩ anh cần phải làm gì đó. Nếu anh không động, mẹ Từ sẽ động, không chỉ có động mà còn động rất lợi hại. Hôm nay anh gặp 5 người phụ nữ. Cũng không làm gì, chỉ là nói chuyện phiếm mà bây giờ có cảm giác kiệt sức.

Đây mới chỉ là bắt đầu, theo mối quan hệ rộng rãi của mẹ Từ, số lượng người xem mắt sắp tới sẽ là con số khổng lồ, suy nghĩ một hồi thì thấy tốt nhất là nên trốn đi cho xong. Tóm lại nói chuyện cũng không được gì, gặp lại coi như chưa gặp.

Lúc 10 giờ đêm, Từ Phong nghĩ thông suốt, lập tức ngồi dậy gọi điện cho Tần Yến Phảng “Cậu về quê chưa?”

Tần Yến Phảng “Vẫn chưa, vẫn còn nhiều việc ở công ty, sáng mai tôi đi. Sao, có muốn đi theo tôi về đấy chơi không?”

Từ Phong đã có ý như vậy “Ừ, tốt nghiệp trung học nhiều năm không quay lại đó rồi, ngày mai cậu ghé chở tôi đi nhé”

Tần Yến Phảng “Được đó, ở phía tây có khu danh lam thắng cảnh mới được xây dựng, có cái cầu treo bằng kính mấy trăm mét, bạn bè đều đăng bài nói về nó. Hai người đàn ông chúng ta đi dạo, cũng chứng minh luôn cho lời đồn là hai chúng ta có một chân đi”

Giải quyết dứt khoát, hôm sau Tần Yến Phảng đưa Từ Phong về quê.

**

Phải mất hơn ba giờ lái xe từ thành phố A đến thành phố B. Nhà của Tần Yến Phảng nằm trong một khu dân cư phía đông thành phố.

Hồi trung học, Từ Phong được ba Từ mang đến thành phố B, học trung học ở trường Minh Đàm. Trung học Minh Đàm nổi tiếng ở 2 điểm: 1 là nơi tụ tập của thiên tài, 2 là tốc độ học nhảy lớp khủng khϊếp. Anh và Tần Yến Phảng là bạn học trung học, không chỉ học cùng lớp, mà còn ngồi trước sau nhau trong lớp.

Tần Yến Phảng gương mặt không tệ, rất đáng yêu, trán cao, tóc cao, khuôn mặt điển hình người thông minh. Mà anh ấy cũng rất thời trang, thời trung học phổ biến kiểu tóc 7-3 vuốt ngược, để lộ trán đầy đặn, mịn màng, thể hiện chí khí nam nhi. Đường chân tóc thấp, tóc vuốt ra sau sẽ tự nhiên thể hiện chí khí nam nhi, nhưng nếu đường chân tóc cao, vuốt tóc ra sau như vậy sẽ có khuynh hướng như Địa Trung Hải, giống như phiên bản giáo sư toán học. Mà Tần Yến Phảng chính là phiên bản giáo sư toán học chính hiệu nhất trong các loại giáo sư.

Sau khi vào đại học, Tần Yến Phảng ngoan ngoãn chải tóc ra trước, che vầng trán cao, ngay lập tức lại trở về là thanh niên trẻ trung tràn đầy sức sống. Nhưng Tần Yến Phảng gầy, gò má mềm mại, đường nét nhẹ nhàng, phủ tóc xuống lại có điểm giống con gái. Không biết có phải vì vậy hay không mà anh lại thích những cô gái có tay chân dài, hơi cao lớn, kiểu hơi khí phách.

Anh ở thành phố chăm chỉ làm việc trong mấy năm, chưa từng có bạn gái, ba mẹ Tần rất lo lắng. Sau một thời gian thì chuyển từ lo lắng sang sợ hãi. Không có bạn gái không quan trọng, bây giờ nam nam yêu nhau rất nhiều, bọn họ sợ anh có bạn trai.

Mẹ Tần mở cửa thấy con trai mình và một người đàn ông cao lớn đứng ngoài cửa. Mẹ Tần nhìn kỹ, con trai mình với cậu ta đứng chung một chỗ rất có cảm giác như chim nhỏ nép vào người.

**

Ngày thứ hai, Tần Yến Phảng đưa Từ Phong tới phía tây ngắm cảnh. Thành phố B cũng là thành phố, nói nhỏ cũng không nhỏ, mà nhà Tần Yến Phảng ở phía đông, không quen thuộc với khu vực ngoại thành phía tây. Hai người chạy xe tới một nơi và bị lạc. Xung quanh không có người để hỏi đường, vì vậy dựa vào bản đồ chỉ đường.

Mở ứng dụng, bọn họ nghe theo giọng nữ chỉ đường chạy về trước, từ chỗ ít người xung quanh đi tới nơi công trường, chim cũng không thèm ị. Một đống đất vàng được chất đống bên mép hố, trước đầu xe là một đống hố đất lớn. Giọng nữ dịu dàng trong ứng dụng còn tiếp tục chỉ “Đi thẳng về phía trước 200m, đến đền xanh đèn đỏ quay lại”. Đừng nói là đi 200 mét, chỉ cần lái thêm 2 mét, hố đã chuẩn bị sẵn chờ bọn họ, đất cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, bất kỳ lúc nào cũng có thể làm thành nghĩa địa.

Lại khởi động ứng dụng lần nữa, lúc này ứng dụng lại đổi thành “Điểm xuất phát này không có trong quy hoạch tuyến đường, không có phương án phù hợp để đi ra ngoài”. Phần mềm có khi như vậy, bẫy người ta trắng trợn, hơn nữa đánh cũng đánh không được, mắng cũng mắng không xong, chỉ còn có thể đánh giá xấu.

Hai người nhìn xung quanh, phát hiện mình đi theo hướng dẫn tới một khu vực như công trường xây dựng, bốn phía cao, chính giữa thấp. Tần Yến Phảng muốn lùi xe lại nhưng con đường quá hẹp, xe ngừng ngay chỗ khúc quanh, đuôi xe đã sát vách núi, chỉ có thể đi tới mà không thể lui. Nhưng mà đi tới trước là cái hố to.

Tần Yến Phảng nhìn mấy đống đất trước mặt, sốt ruột, hỏi Từ Phong “Cậu nói coi đi bên nào thì có thể ra ngoài?”

Từ Phong “Cậu hỏi tôi?”

“….”

“….”

Hai người nhìn nhau không nói nên lời, im lặng là vàng.

Một bóng người trên con dốc sườn núi cao cao đi tới, đi dọc theo đống cát trắng xám khổng lồ từ từ đi xuống. Khi cô di chuyển, cát trắng mịn rào rào đổ xuống làm nổi lên một đống bụi. Nhìn hình dáng là một cô gái, trong tay cầm cái rổ to.

Người đó đi đến gần xe, Từ Phong tinh mắt, thò tay bấm kèn xe, ló đầu ra “Này, cô ơi, chúng tôi muốn hỏi đường”

Người đó nghe giọng nói, cầm rổ quay lại nhìn về phía bọn họ.

Vừa nhìn, hai bên đều sững sờ.

Là Lương Xuân Vũ.

Ánh mắt Từ Phong khẽ động, nhướng mày, anh kinh ngạc mà mừng rỡ “A”

**

Lương Xuân Vũ cầm rổ đi qua. Mặt trời chói chang trên cao, cô mặc cái áo phông bằng vải cotton, quần kẻ sọc bên hông, áo sơ mi sọc được buộc quanh eo. Cô cầm một giỏ tre lớn trong tay. Cô đi một bước, trong rổ vang lên tiếng lóc cóc leng keng.

Lương Xuân Vũ đi tới bên xe Từ Phong, cúi người hỏi “Giám đốc Từ, sao anh lại ở đây?”

Từ Phong cười cười “Tới đây du lịch, bị bản đồ dẫn tới đây, cô biết đường ra ngoài không?”

“Biết chứ, các anh lái xe theo tôi đi”

Tần Yến Phảng cười khổ “Em gái, em nhìn vị trí của xe nè, nếu anh dẫm chân ga thì nếu không phải lật xe thì chính là mông xe nở hoa, tiến không được, lùi không xong, đi sao được mà đi?”

Lương Xuân Vũ cũng nhận ra xe đang ở vị trí không đúng, bên lề có vài đống đất, cô buông giỏ tre, lấy chân dẫm dẫm lên đống đất gần bánh xe, dẫm được một đoạn, từ xe tới khoảng đường.

“Anh có thể đi qua không?” cô hỏi

Tần Yến Phảng khởi động xe, chiếc xe cố gắng tiến về phía trước một chút, thấy có vẻ không ổn, lập tức dừng lại. “Không được không được, ngắn quá để quay, còn chưa kịp quay thì bánh xe sẽ ket xuống hố bên trái”

Lương Xuân Vũ nhìn khoảng cách giữa xe và gò đất, ngập ngừng “Có thể, để tôi lái thử”

Tần Yến Phảng tự nhận mình là học sinh tốt nghiệp lái xe loại xuất sắc, cảm thấy mình không lái được thì người khác cũng nhất định bó tay. Huống hồ cô là con gái? Anh có cùng tâm lý với Trịnh Miểu một tháng trước, cảm thấy như cô gái nhỏ miệng còn hôi sữa này khoác lác.

Vừa mới mở miệng chuẩn bị nói, Từ Phong đẩy anh “Cậu xuống đi, để cô ấy lái xe”

Tần Yến Phảng vẻ mặt đau khổ “Xe này tôi mới mua năm ngoái, bị đâm hư rồi không tốt”

“Cô ấy có thể lái ra ngoài”

Tần Yến Phảng thấy anh có vẻ chắc chắn, nhịn không được cãi lại “Nếu xe bị quệt thì sao?”

“Có công ty bảo hiểm”

“Lật xe thì sao?”

Từ Phong liếc anh “Không phải cậu xuống xe rồi sao, lật xe cũng không sao”

Lời tuyệt tình vậy cũng nói ra, Tần Yến Phảng không còn cách nào khác phải đi xuống. Xuống xe, Tần Yến Phảng lại đánh giá Lương Xuân Vũ, nhìn sao cũng không giống nữ tài xế đáng tin cậy. Anh mở cửa xe, tốt bụng hỏi Từ Phong “Nếu không cậu xuống xe với tôi đi?”

“Tôi lười di chuyển” Từ Phong thấy anh phiền, giục “Cậu xuống mau đi”

Tần Yến Phảng ra khỏi xe, Lương Xuân Vũ bước vào, vẫn giống như trước kia, chỉnh lưng ghế, độ cao, sửa kính chiếu hậu, thắt dây an toàn. Cô làm thong thả có trật tự, không nhanh không chậm, đúng kiểu học viên lái xe bắt đầu. Tần Yến Phảng càng sợ hãi hơn.

Ban đầu anh với Trịnh Miểu cũng như nhau cho là Lương Xuân Vũ bốc phét, quá trình quay xe cũng như nhau, khoa chân múa tay với Lương Xuân Vũ sợ cô làm hư bảo bối của mình, lúc xe thuận lợi thoát ra thì biểu hiện kinh ngạc cũng y như Trịnh Miểu, mắt chữ A miệng chữ O tròn xoe.

Lương Xuân Vũ có đặc điểm khi điều chỉnh khoảng cách, nhìn vào gương chiếu hậu từ trái qua phải, khởi đầu rất chậm, thắng được buông lỏng, cách mỗi giây dừng lại, chờ cô xác định chắc chắn, thì chính là một chân đạp ga.

Tần Yến Phảng thấy bánh xe của cô cán lên chỗ Lương Xuân Vũ vừa dẫm lên, không rộng không hẹp, vừa vặn bằng khoảng cách một đế giày, thân xe nâng lên, ổn định vững vàng dừng bên đường. Trái tim treo lơ lửng của Tần Yến Phảng ngay lập tức rớt xuống, đồng thời vô cùng ngạc nhiên, giống như Trịnh Miểu, vỗ đùi nhảy lên, phát ra tiếng cảm xúc: Mẹ nó, nhân tài!

Trong sự kinh ngạc, anh nhặt cái giỏ Lương Xuân Vũ ném bên lề đường, cười hì hì đuổi theo.