Chương 1

Lúc đó tôi vừa mới bị Mãn Mãn cúp điện thoại, bởi vì vấn đề đất khách quê người xa xôi cách trở của chúng tôi vẫn chưa được giải quyết, mà cô ấy nhất quyết muốn chia tay, không chờ đợi nữa. Sáu năm tình cảm nói chia tay thì chia tay.

Trong lòng tôi đang rất hỗn loạn, cho nên lúc mở cửa xe đã không chú ý, khiến cho một người đi đường sợ hãi.

Nhờ có ánh đèn đường lù mù mà tôi nhìn thấy người kia thật sự rất hoảng hốt, cô ấy da trắng chân dài, ngực lớn mông vểnh eo thon, mặc một cái áo sơ mi trắng và chân váy đuôi cá công sở, cũng không biết tại sao lại đi một mình giữa đêm hôm khuya khoắt, cũng không biết tại sao đôi mắt lại đỏ hoe dường như sắp khóc, nhưng mọi động tác của cô ấy đều đã bị tôi làm hoảng sợ đến nỗi khựng cả lại. Bây giờ cô ấy đang ngẩn người ra nhìn tôi, chiếc túi rớt xuống dưới chân, không may là đường ở đây khá dốc, cho nên tất cả quýt và hạt dẻ rang đường đều bị đổ ra ngoài lăn lông lốc trên mặt đất.

“Xin lỗi……”

“Cao Xuyên Triều?”

Chúng tôi cùng lúc mở miệng, cô ấy gọi tên tôi, nhưng tôi quả thật không quen biết cô ấy.

“Cô quen tôi sao?”

“A, không quen.”

Không quen?

“Mãn Mãn là bạn gái anh,” cô ấy nói.

Thì ra là quen biết với Mãn Mãn.

“Xin lỗi… để tôi nhặt giúp cô.” Tôi chỉ vào mấy quả quýt và mớ hạt dẻ trên mặt đất “Thật ngại quá.”

“A, không sao, không cần, mấy cái này cũng không đáng giá.” Cô ấy nói xong rồi liền chạy đi như bỏ trốn.

……

Lần thứ hai tôi gặp lại cô ấy là mấy ngày sau đó, tôi đi ăn tối sau giờ làm việc ngày thứ sáu, lúc đó đang là giờ cao điểm, đường bị kẹt xe, Khúc Lưu Thương lái xe, tôi ngồi trên ghế lái phụ, cô ấy chạy xe đạp, mặc một chiếc áo màu vàng rực rỡ, chân váy dài màu trắng và mái tóc xõa tung bay trong gió, nhẹ nhàng lướt qua cửa sổ xe tôi, bộ dạng rất vui vẻ. Có phải nên gọi là bay bổng như tiên không? Tôi đột nhiên nghĩ đến câu này.

Có người thò đầu ra khỏi chiếc Volkswagen màu trắng phía trước, rồi chồm lên, huýt sáo với cô ấy và hét to một cách thô bỉ: “Em gái...” Sở dĩ tôi có thể nhìn thấy cô ấy rõ ràng, là bởi vì không ngờ cô ấy lại xoay người lại cười một cách cực kì xán lạn với tên kia. “Thật là ngây thơ.” Tôi nghĩ, đúng là không thể tưởng tượng được. Khúc Lưu Thương bình thường rất cao ngạo và lạnh nhạt, nhưng thấy tình trạng này cũng bật cười.

… Lần thứ ba tôi gặp cô ấy là cuối tuần, ở công viên, Dogson, con chó mà tôi nuôi đang tung tăng đuổi theo cô ấy.

“Là anh sao...” Cô ấy nói xong liền ngồi xổm xuống sờ lên đầu chó của tôi, à không phải, là sờ lên đầu con chó mà tôi nuôi.

“Thật là trùng hợp.”

“Nó tên là gì?”

“Dogson Đệ Nhị, tên thường gọi là Dogson.”

“Good boy.”

Dogson vui vẻ nhảy chồm lên, vừa nhảy một cái thì đã chạm vào mặt người ta. Tôi nghĩ rằng Dogson nhà chúng tôi cũng biết phân biệt các cô gái là xinh đẹp hay không. Cô ấy kêu ối một tiếng, rồi suýt chút nữa thì bật ngã ra phía sau, rồi lại cười khanh khách, vội vàng ổn định lại cơ thể.

“Cô là bạn của Mãn Mãn à?” Tôi bắt chuyện.

“Không phải.”

Tôi càng nghi hoặc. Sao lại như vậy?

“Tôi cũng tốt nghiệp từ trường Đại Học S, là khách quen của cửa tiệm đồ ngọt Mãn Mãn ở trước cổng trường, chỉ là bình thường tôi hay gọi cơm hộp, cũng có thể gọi là đơn phương quen biết, WeChat của hai người tôi đều có. Tôi cũng có xem qua video phỏng vấn trong khuôn viên trường về việc “Chơi game quan trọng hay là bạn gái quan trọng?”, câu trả lời của anh rất hay.”

“Cảm ơn cô đã xem,” Tôi chìa bàn tay phải ra, “Xin hỏi phải xưng hô với cô như thế nào?”

“Khương Xuân Thủy, nickname trên WeChat của tôi là ‘Nhất Giang Xuân Thủy’, hình đại diện ngàn năm không thay đổi chính là một con mèo leng keng.”

Dường như tôi đã có chút ấn tượng, cô ấy thường xuyên like hình của Mãn Mãn.