Chương 2: Phát bệnh

Hôm nay là mười lăm, ngày trăng tròn. Cái cuối cùng Thẩm Vi nhìn thấy, đó là ánh trăng sâu thẳm kia, sau đó hôn mê bất tỉnh.

Trong bữa tiệc, Mộ Sơn bực bội uống rượu.

Hắn có bệnh điên, phát bệnh vào mười lăm hàng tháng, không chỉ hành vi điên khùng, mỗi lần tỉnh lại, hắn đều mất đi ký ức khi đó. Trong phủ tướng quân có một l*иg sắt vô cùng kiên cố để nhốt hắn khi hắn phát bệnh, tránh gây hoạ.

Buổi tiệc mừng công hôm nay tổ chức vì hắn, nhưng hắn lại không có chút hứng thú, người khác cũng biết tật xấu này của hắn, không ai dám tới tìm phiền toái.

Hắn ném quả nho chưa bóc vỏ vào trong miệng, hung hăng nhai.

Có thái giám ghé bên tai Hoàng Hậu nói mấy câu, chỉ thấy Hoàng Hậu hoảng loạn đứng dậy, sau đó cũng không quay lại bữa tiệc.

Trong điện Trường Ninh, Đông Cung.

Thái y quỳ rạp xuống, Hoàng Hậu bước nhanh tới giường, nhìn mặt con dâu tái nhợt như tờ giấy, vội vàng lui lại mấy bước.

Bà nhìn qua một bên, hỏi: “Thái y nói như thế nào?”

Thái giám trong phòng nghe xong lời này, tất cả đều cúi đầu quỳ xuống, không ai dám trả lời.

“Bổn cung hỏi các ngươi đấy!” Hoàng Hậu đương nhiên hiểu như vậy có nghĩa là gì, nhưng bà muốn nghe tận tai, bà nhìn về phía Thuý Nhi bên người Thái Tử Phi, “Ngươi nói đi.”

“Hồi Hoàng Hậu nương nương.” Thúy nhi nức nở, “Thái y nói, Thái Tử Phi điện hạ, không ổn.”

Hoàng Hậu nhất thời cảm thấy trời đất quay cuồng.

Hoàng Hậu luôn đoan trang ổn trọng, giọng nói lại trở nên run rẩy, chỉ vào các thái y nói: “Thái Y Viện nhiều người như vậy, thế nhưng không một ai có cách à?”

Các thái y cúi đầu sâu hơn, hận không thể chui vào trong lòng ngực.

Ma ma bên người Hoàng Hậu tiến lên một bước, nói: “Nương nương, nếu thái y bó tay không có biện pháp, chi bằng đưa Thái Tử Phi điện hạ vào Phật đường, cầu xin thần phật phù hộ.”

Hoàng Hậu thần sắc phức tạp, nếu cầu xin thần phật phù hộ thật sự hữu dụng, sao Thẩm Vi lại tới nông nỗi này.

Bà khoát tay, “Đưa Thái Tử Phi tới chùa Tĩnh An.”

Trong sương phòng chùa Tĩnh An.

Ở trên đường Thẩm Vi đã chuyển tỉnh, nghe về sự an bài của Hoàng Hậu, nàng cũng không nói gì.

Lúc này không biết trong phòng đốt hương gì, mùi rất lạ, nhưng làm Thẩm Vi cảm thấy thư thái rất nhiều, cũng không nôn ra máu nữa.

Thúy nhi thấy thế thập phần vui sướиɠ, vội vàng bảo người đi báo tin.

Ngay khi nàng rời, có một bíng đen chui vào từ cửa sổ.

Nghe thấy động tĩnh, Thẩm Vi gắng gượng ngồi dậy, “Ai?”

Trong hìan cảnh vô cùng an tĩnh, Thẩm Vi nghiêng người muốn kéo màn giường, lại bị một đôi tay đầy sức mạnh vén lên trước.

Thẩm Vi nhìn chằm chằm đôi mắt đỏ au của người tới, trong lòng nổi trống thình thịch.