Chương 9

Trong lúc hỗn loạn, ta nghe thấy tiếng quát lớn của Vân Duy: "Dừng tay! Tất cả dừng tay! Lâm Khinh Trọng vẫn còn ở bên trong!"

Cấm quân càng lúc càng gần, ta nhìn thấy Vân Tụng bình tĩnh như chó già, thậm chí còn có thể vừa bắn tên gϊếŧ thích khách vừa bảo người trói Vân Duy lại.

Sau khi ánh mắt ta và Vân Tụng giao nhau, chỉ cần một ánh mắt, ta liền hiểu ý, cúi người xuống.

Mũi tên xuyên qua cổ họng Duệ vương, ta nắm lấy mũi tên, rút ra, tạo thành một lỗ hổng trên cổ họng Duệ vương: "Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là phân lượng của nhà họ Lâm!"

Duệ vương ôm cổ họng đang chảy máu, "hộc hộc" giơ tay muốn nắm lấy góc áo ta, nhưng lại bị Vân Tụng vừa chạy tới đá gãy tay.

Vân Tụng xoay ta mấy vòng, xác nhận ta không bị thương, ta mở cổ áo ra, lộ ra áo giáp bên trong.

"Áo giáp mà huynh tặng lúc trước, từ khi mẫu thân ta vào Hình bộ, ta đã không cởi ra."

Ta còn cúi đầu chỉ cho huynh ấy nhìn đống mũi tên đâm vào ngực Duệ vương, "Vừa nãy ta lấy hắn ta ra đỡ tên đấy."

Chỉ có Vân Duy bị trói gọn gàng là mặt mày đen như đáy nồi: "Vậy là hai người đã thông đồng từ trước?!

"Lại không nói cho ta biết?!"

Vân Duy nói ta lòng dạ hiểm độc, vốn tưởng rằng ta sẽ nắm tay huynh ấy lưu lạc thiên hạ, kết quả là ta lại xem huynh ấy như kẻ ngốc mà lừa gạt.

"Thần nữ đây là không nỡ để Nhị hoàng tử bị thương a!" Ta vẻ mặt chính nghĩa, "Mẫu thân ta rời khỏi biên thành vào kinh chính là để cho gián điệp ở biên thành lộ ra chân tướng, vừa đến kinh thành, mẫu thân ta đã bị người ta hãm hại, rõ ràng là muốn gây chia rẽ nội bộ, khiến quân thần bất hòa, nguy hiểm biết bao!"

"Hơn nữa, phụ hoàng đã điều tra nhiều năm như vậy, chính là muốn nhổ cỏ nhổ rễ thế lực của Duệ vương ở trong triều và quân đội." Vân Tụng bình tĩnh uống trà, "Bảo ngươi nấu ăn, ngươi liền thật sự đi nấu ăn, ngươi cũng không suy nghĩ xem tại sao lại bảo ngươi nấu ăn, cũng không nhìn xem mỗi quân doanh có bao nhiêu người ăn cơm chứ!"

Nhìn thấy Vân Duy dần dần nổi giận, ta vội vàng lên tiếng an ủi: "Hơn nữa, ta cũng coi như là báo thù riêng, sao có thể liên quan đến hai người được chứ."

"Vậy mà Vân Tụng không tin nàng!" Vân Duy tức giận đập đùi, "Nàng hẹn hắn ta bỏ trốn, hắn ta cũng không đi!"

Ta nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Ai bảo huynh ấy thông minh quá làm chi!"

Vân Tụng cười gian xảo: "Chủ yếu là ta và Khinh Trọng tâm đầu ý hợp."

Lúc Vân Duy đang phẫn nộ bất lực, Thẩm nội thị bên cạnh hoàng thượng đến tuyên ba chúng ta vào gặp mặt.

Mẫu thân ta cầm một cuộn thánh chỉ, nói rằng bệ hạ muốn phong thưởng, nhưng lão hoàng đế khen ngợi ta nửa ngày, ta chỉ nghe rõ một câu: "Muốn phong ta làm Thế tử?"

"Nếu không thì sao?" Mẫu thân ta gật đầu, "Chức vị Hầu gia này của nhà ta sau này sẽ giao cho con."

Ta do dự nửa ngày, không dám nói Thế tử nghe không uy nghiêm bằng tướng quân, Vân Tụng bên cạnh lại thay đổi sắc mặt: "Phụ hoàng?"

Vân Duy cười toe toét: "Nhi thần tự nguyện nhập tự Tĩnh Viễn hầu phủ!"

Lão hoàng đế lặng lẽ vuốt râu: "Đó là yêu cầu duy nhất của Tĩnh Viễn hầu, làm sao trẫm không đồng ý được chứ..."

Trong lúc hỗn loạn, ta lặng lẽ lấy một cuốn sổ nhỏ trong ngực ra: "Khụ khụ.

"Ngày sáu tháng ba, tiểu đầu bếp trên chiến trường đã đỡ cho ta một đao."

Vân Tụng vẻ mặt tự hào giơ tay lên: "Là ta!"

Mẫu thân ta hiểu ý lấy bút ra, bắt đầu ghi "chính" dưới tên Thái tử.

"Ngày bảy tháng ba, tiểu đầu bếp giấu hai củ khoai lang nướng cho ta, bị bỏng hai bọng nước trên ngực."