Chương 2

Lão hoàng đế nói ta là nữ nhi của Tĩnh Viễn hầu, cho dù có chia ta làm hai, cũng phải để mẫu thân ta đến nhận xác.

Ta hiểu rồi, đây là muốn mẫu thân ta cũng vào kinh thành làm con tin.

Ta, người mệnh sắp hết, vừa ra khỏi điện đã ôm cột khóc lóc thảm thiết: "Ta đã nói là sao trên đời này lại có người hoàn hảo như vậy!

"Vừa biết múa thiết chùy vừa biết nấu ăn!"

Ta đang khóc lóc hăng say, phía sau bỗng nhiên dâng lên sát khí, bản năng sinh tồn khiến ta nhắm mắt tiếp tục gào thét: "Ông trời sao có thể chia một người hoàn hảo thành hai người hoàn hảo chứ!

"Cả hai đều là phu quân của ta!"

Lúc ta đang khóc lóc hăng say, Thẩm nội thị bên cạnh lão hoàng đế vẻ mặt bất đắc dĩ dẫn ta đến Trích Tinh các, còn ân cần kể cho ta nghe chuyện Thái tử Vân Tụng và Nhị hoàng tử Vân Duy vì đánh cuộc thua bệ hạ nên mới bị đưa đến biên thành.

Nhưng đầu óc ta không phải là hồ dán sao!

Nhà ta ba đời trấn giữ biên cương, danh tiếng vang dội, chắc chắn là do bệ hạ nghi ngờ nhà ta nên mới để hai nhi tử của người, một người giám sát ta ở tiền tuyến, một người giám sát mẫu thân ta ở hậu phương!

Bây giờ đã đến kinh thành, Vân Tụng và Vân Duy vẫn luôn luôn canh chừng ta, hai người họ là sợ ta chết ở hoàng thành không thể giải thích với mẫu thân ta sao!

Hừ!

Trâm cài vàng, dao găm, vịt quay, kẹo hồ lô, tất cả đều là để lừa gạt ta!

Ta giả vờ buồn bã chán nản, không có ham muốn gì, để cho người canh giữ lơ là cảnh giác, chuẩn bị trốn đi, không biết vì sao Vân Duy lại nổi giận: "Hoàng huynh ta chỉ là chọn Thái tử phi mà thôi, cũng khiến cho nàng buồn bã như vậy sao?

"Khoai lang sấy mà hắn ta mang đến cho nàng, đều là lén lút lấy của ta!"

Ta chậm rãi quay đầu, giả vờ ngốc nghếch, trong lòng lại thắc mắc liên quan gì đến khoai lang sấy?

Nhìn thấy Vân Duy phất tay áo rời đi, ta ngơ ngác đi lại trong sân, suy nghĩ xem nên leo tường ở đâu, Vân Tụng lại không biết từ đâu xuất hiện.

"Phụ hoàng ta muốn ban hôn cho Vân Duy, khiến nàng trở nên như xác không hồn sao?

"Con dao găm sắc bén mà Vân Duy tặng nàng, cũng là lấy trộm của ta!" Vân Tụng nắm lấy cổ tay ta, nghiến răng nghiến lợi, "Nàng thích đệ ấy như vậy sao?"

Ồ hố~ Hai người họ định đánh nhau vì ta sao?

Cứ đánh đi, càng hỗn loạn, ta càng dễ chạy trốn.

Nhưng hai người họ ngày nào cũng chỉ biết trách mắng ta không chịu nỗ lực, không hề có ý định động tay động chân.

Ta chỉ có thể nhân lúc người canh giữ lơ là để leo tường, nhưng ta vừa chuẩn bị bỏ trốn, trong sân liền truyền đến giọng nói: "Thiếu tướng quân, Tĩnh Viễn hầu đã đến hoàng thành rồi~"

Nghe vậy, ta lại nhanh chóng leo trở vào: "Thật sao? Mẫu thân ta đến rồi?"

Ta vừa đứng thẳng dậy, đã đối diện với ánh mắt giận dữ của Vân Tụng và Vân Duy.

Ta xấu hổ giải thích: "Vẫn là tình thân ruột thịt mới quan trọng, ta đột nhiên tỉnh táo lại rồi."

Nửa nén nhang sau, ta ngồi bên cạnh mẫu thân, bên trái ta là Vân Tụng, bên phải ta là Vân Duy.

Chủ yếu là hai người họ quá thông minh, nhìn thấy ta leo tường quay lại liền hiểu rõ ta đang giả vờ ngu ngốc để lừa gạt họ.

Còn ta thì đang rất tức giận, sao lúc ta vào kinh thành lại không có tiệc chiêu đãi chứ?

Hoàng đế nhìn thấy mẫu thân ta, hai mắt sáng rực, khóe miệng nhếch lên tận máng tai: "Trăm nghe không bằng một thấy, Tĩnh Viễn hầu quả nhiên là anh dũng phi thường, khí phách hơn người."

"Tất cả là nhờ bệ hạ lo lắng việc nước, mới khiến cho thần tử không phải lo lắng chuyện hậu phương mà tận tâm đánh trận." Mẫu thân ta cung kính cầm ly rượu hướng về phía hoàng đế, uống cạn một hơi, "Chỉ là nữ nhi ta khiến cho bệ hạ phiền lòng rồi."

"Giải chuông còn phải tìm người buộc chuông, để bọn chúng tự mình giải quyết cũng tốt."