Chương 1

Ta tên là Lâm Khinh Trọng, mẫu thân ta là Tĩnh Viễn hầu.

Mẫu thân nói đặt cho ta cái tên này là để cho người khác biết phân lượng của nhà họ Lâm chúng ta!

Bởi vì ta từ nhỏ đã có lực lượng phi thường, mười lăm tuổi lên chiến trường, mười bảy tuổi đã tiếp nhận trường thương của mẫu thân, quét sạch biên thành, bách chiến bách thắng.

Mẫu thân nói quyền thế nhà ta quá lớn, sợ rằng có một ngày sẽ lạc đến nỗi “phi điểu tận, lương cung tàng; giảo thố tử, tẩu cẩu phanh”, tốt nhất nên gả cho một hoàng tử không được sủng ái.

Ta không muốn, ta muốn gả cho tiểu đầu bếp biết nấu ăn trong quân doanh.

Tiểu đầu bếp không chỉ nấu ăn ngon, mà còn múa song thiết chùy rất đẹp mắt, quan trọng hơn là dung mạo tuấn tú.

Quan trọng hơn nữa là chúng ta đã trao đổi tín vật định tình, huynh ấy tặng ta trâm cài vàng và dao găm, ta tặng huynh ấy khăn tay và vòng ngọc.

Nhưng không ngờ, ngày vào kinh thành nhận phong thưởng, tiểu đầu bếp tuấn tú kia cũng có mặt.

Ta trực tiếp quỳ xuống, chỉ vào tiểu đầu bếp, nghiêm túc nói: "Bệ hạ, thần nữ đã mang thai hài tử của huynh ấy, huynh ấy còn nói sẽ thú thần nữ!"

"Thần nữ cầu xin bệ hạ ban hôn!"

Gả cho một đầu bếp, lão hoàng đế chắc chắn sẽ không nghĩ rằng nhà ta còn dã tâm nữa phải không.

Nhưng không ngờ, thái giám bên cạnh hoàng đế sợ hãi đến mức rơi cả phất trần: "Thiếu tướng quân hãy cẩn thận lời nói, vị này là Nhị hoàng tử!"

Lúc ta đang bối rối, phía sau vang lên giọng nói âm u: "Nàng mang thai hài tử của ai?

"Trong bụng nàng toàn là vịt quay, gà quay, kẹo hồ lô, bánh đậu đỏ, khoai lang sấy..."

Ta vội vàng quay đầu lại nhìn nam nhân đang vội vã bước đến với song thiết chùy trong tay, lại nhìn Nhị hoàng tử mặt mày lạnh lùng.

Sao hai người này lại giống nhau như vậy?

Ta miệng nhanh hơn não, nói: "Bẩm bệ hạ, nếu người kia không thú thần nữ, người này thú thần nữ cũng được!"

Lão thái giám suýt chút nữa đã ném phất trần vào mặt ta: "Cẩn thận lời nói! Vị này là Thái tử!!

"Thái tử và Nhị hoàng tử là song sinh!"

Lần này đến lượt ta không chịu, ta quỳ thẳng tắp: "Nếu đã như vậy, trong quân doanh của thần nữ còn có một đầu bếp cũng biết dùng song thiết chùy, thần nữ gả cho huynh ấy vậy."

Nhị hoàng tử chậm rãi giơ tay lên: "Nhi thần chính là đầu bếp kia."

Thái tử ném song thiết chùy xuống chân ta: "Nhi thần là người biết dùng song thiết chùy."

Nhị hoàng tử nhếch mép cười, lấy ra một miếng ngọc bội trong ngực: "Nhi thần đã cùng Lâm tướng quân tự định chung thân."

Thái tử không chịu kém cạnh, lấy ra một chiếc khăn tay thêu hình búa sắt từ trong tay áo: "Đây là tín vật định tình mà Lâm tướng quân tặng cho nhi thần."

Trong đại điện yên lắng như tờ, chỉ có tiếng chân ta run rẩy.

"Thần, thần, thần nữ thật sự không nhận ra hai vị hoàng tử!!!"

Ta lấy trâm cài vàng và dao găm ra, "Thần nữ còn tưởng rằng hai người họ yêu thần nữ sâu đậm, nên mới tặng hai món quà trong một lần định tình!"

Lão hoàng đế vẻ mặt thích thú: "Trẫm luôn luôn công bằng, chi bằng chia Tiểu Lâm tướng quân làm hai, mỗi người một nửa!"

Chân ta run rẩy dữ dội hơn, trong đầu toàn là hình ảnh ta bị chia thành trái phải, trên dưới.

Mẫu thân ơi, người quả nhiên là cao tay, kinh thành này thật sự là nơi ăn thịt người!