Chương 37

Từ vụng về đến thành thạo, Xuân Sinh tiến bộ nhanh đến ngạc nhiên.

Hình như trời sinh cậu đã có năng lực học được chuyện này mà không cần người chỉ dạy, cậu không cần người khác dạy gì nhiều, chỉ cần mò mẫm một chút là có thể tìm được bí quyết làm cho đối phương thoải mái.

Cậu thẳng lưng chấp nhận cảm giác thoải mái và tê dại mà mình nhận được, cậu không hề cảm thấy xấu hổ mà còn theo bản năng quấn lấy Ngụy Đình Chi đòi hỏi nhiều hơn, cậu hôn đến nỗi nơi khoang miệng phát ra tiếng nước nhóp nhép, hôn đến vòng eo mềm nhũn.

Ánh mắt vốn lạnh lùng của Ngụy Đình Chi cũng có sự thay đổi nhất định, từ sâu trong đáy mắt có sự cưng chiều khó diễn tả được.

Hắn đỡ lấy eo Xuân Sinh, dừng nụ hôn sâu này lại, nhìn vào ánh mắt biểu hiện "muốn nữa" của Xuân Sinh, hắn có hơi giật giật khóe môi.

"Lần sau sẽ cho cậu."

Xuân Sinh lập tức lộ ra vẻ tiếc nuối nhưng cậu không nói gì.

Ngụy Đình Chi ý bảo cậu leo xuống đùi mình, hắn đưa tay cầm lấy chìa khóa bị ném lên tủ đầu giường rồi cởi bỏ dây xích trên chân Xuân Sinh, nhưng hắn lại không cất dây xích đi, mà đặt nó ở nơi dễ thấy nhất.

"Nếu cậu không nghe lời, tôi sẽ khóa cậu lại."

Xuân Sinh đã lấy lại được tự do, nào có tâm trạng nghe hắn nói, cậu cười tủm tỉm sờ mắt cá chân mình, tốt quá, cho dù động đậy thế nào cũng không phát ra âm thanh kia nữa!

Tâm trạng Ngụy Đình Chi cũng tốt hơn một chút, hắn không để ý việc Xuân Sinh không nghe lời mình nói, lạnh nhạt nói: "Nhớ cho kỹ, tôi không thích cậu tự ý đi lung tung, muốn đi đâu thì phải hỏi ý tôi, tôi đồng ý cậu mới được đi. "

Xuân Sinh ngẩng mặt lên trông mong nhìn hắn, "Vậy tôi có thể ra ngoài chơi không? "

Ngụy Đình Chi lạnh lùng hỏi: "Cậu muốn đi đâu? "

Xuân Sinh biết hắn không cho mình đi ra ngoài, liền cẩn thận nói, "Tôi không đi ra ngoài, tôi chỉ ở trong nhà chơi với Dĩnh Dĩnh và mọi người. "

"Để tôi xem xét."

"Vậy, vậy anh có đồng ý không?"

"Bây giờ thì không đồng ý."

"Còn ngày mai thì sao?"

"Chuyện ngày mai thì ngày mai hẳn nói."

Xuân Sinh cảm thấy hắn nói rất có lý, liền gật đầu không hỏi nữa.

"Tắm chưa?"

Xuân Sinh lắc đầu, "Vẫn chưa. "

"Đi tắm đi, tắm sạch một chút."

Xuân Sinh 'ò' một tiếng rồi ngoan ngoãn bò xuống giường đi tắm, khi tắm xong cậu không khỏi ngạc nhiên khi thấy Ngụy Đình Chi vẫn còn ở đây, cậu nghĩ Ngụy Đình Chi sẽ rời đi trong lúc mình đi tắm.

Ngụy Đình Chi đang xem điện thoại di động, không ngẩng đầu lên mà hỏi, "Có phải cậu đã quên đây vốn là phòng ngủ của tôi không? "

Xuân Sinh ấp úng gãi đầu, "Vậy tôi phải ra ngoài ngủ sao? "

"Cậu tắm rửa sạch sẽ rồi thì không cần nữa." Ngụy Đình Chi ném điện thoại sang một bên rồi nhìn cậu, "Lại đây. "

Xuân Sinh nghe lời đi tới trước mặt hắn, "Tôi tắm xong rồi, còn rất thơm nữa. "

"Thơm hay không là do tôi quyết định."

Ngụy Đình Chi duỗi tay ra, ôm lấy Xuân Sinh sạch sẽ thơm tho vào lòng rồi lạnh lùng kiểm tra cậu.

Bây giờ Xuân Sinh đã quen với việc tiếp xúc thân thể với hắn, cậu thoải mái ngồi trên đùi hắn, không còn cứng ngắt giống ban nãy nữa, cậu ngoan ngoãn cho hắn sờ, cho hắn ngửi, sau đó nhẹ nhàng hỏi một câu, "Có phải rất sạch đúng không? Tôi rất thơm đúng không? "

Ngụy Đình Chi ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng trên người cậu, bàn tay to lớn ôm lấy cái mông mềm mại của cậu, "Tắm rửa sạch sẽ rồi thì lên giường ngủ, đêm nay cậu ngủ với tôi. "

Xuân Sinh ngạc nhiên mở to hai mắt, "Ngủ chung sao? "

Ngụy Đình Chi lạnh lùng nhìn cậu, "Cậu không muốn? "

Xuân Sinh nào dám nói như vậy? Cậu vội vàng xua tay lắc đầu, "Muốn. "

Nói xong liền ngoan ngoãn nằm lên giường rồi chờ Ngụy Đình Chi đi tắm.

(truyện chỉ được đăng tại truyenhdt.com: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)

Bây giờ vẫn còn sớm, vẫn chưa đến giờ Xuân Sinh đi ngủ, cậu lại không có điện thoại để xem như Ngụy Đình Chi, cậu nằm trên giường nhàm chán mà lật qua lật lại, sau đó nghiêng mặt nhìn Ngụy Đình Chi.

"Ngài Ngụy, bây giờ tôi vẫn chưa muốn ngủ."

Ngụy Đình Chi tựa lưng vào đầu giường nhìn điện thoại di động, không thèm nhìn cậu nói, "Tôi không có kêu cậu ngủ bây giờ. "

Xuân Sinh không nói gì nữa, cậu yên lặng nằm trên giường ngẩn người nhìn trần nhà.

Làm việc xong, Ngụy Đình Chi đặt điện thoại lên tủ đầu giường, "Buồn ngủ chưa? "

Xuân Sinh phấn chấn nhìn hắn, "Chưa. "

"Cậu và Vãn Vãn của cậu đến bước nào rồi?"

Xuân Sinh khó hiểu hả một tiếng, không biết hắn đang nói cái gì.

"Ngoài hôn môi ra hai người còn làm gì nữa?"

"Chơi trò chơi."

"Trò gì?"

Xuân Sinh liền nói trò chơi đoán số và cờ ca rô cho hắn nghe, cậu cười cười nói, "Tôi thích chơi trò chơi với Vãn Vãn nhất. "

Ngụy Đình Chi nhếch môi cười lạnh, "Phải không? Thì ra hắn dỗ dành cậu như vậy, vậy cậu có muốn chơi trò chơi với tôi không? "

Xuân Sinh chớp chớp mắt, tò mò nhìn hắn hỏi: "Chơi gì vậy? "

"Đứng lên."

Ngụy Đình Chi ra lệnh cho Xuân Sinh.

Xuân Sinh không dám không nghe theo, sợi dây xích vẫn còn ở trong phòng, chìa khóa cũng ở đây, bất cứ lúc nào Ngụy Đình Chi cũng có thể xích cậu lại.

Ngụy Đình Chi hơi tách hai chân ra, ra lệnh cho cậu, "Kéo xuống, kéo luôn cái bên trong xuống. "

Xuân Sinh do dự một lúc mới làm theo, ánh mắt cậu trở nên đờ đẫn, hai má cậu cũng nóng lên.

Cậu theo bản năng muốn tránh một chút, nhưng bàn tay to lớn của Ngụy Đình Chi đã nắm chặt tóc gáy cậu, ấn mặt cậu xuống.

Xuân Sinh lộ ra vẻ khó xử, hốc mắt bị hắn làm cho ứa nước mắt sinh lí, bởi vì bàn tay kia vẫn luôn đặt ở sau gáy cậu, đáy lòng cậu sinh ra cảm giác vô cùng hoang mang và hoảng sợ.

Cậu muốn nói với hắn mình không thích trò này, cậu không muốn chơi, nhưng cậu không thể nói chuyện được, chỉ có thể dốc sức làm việc, gượng ép mà làm theo lời của Ngụy Đình Chi, cố gắng chuyển động đầu lưỡi.

Sự ngoan ngoãn của cậu làm cho bàn tay to đặt ở sau gáy cậu có hơi thả lỏng, Ngụy Đình Chi hình như phát hiện điều này làm cậu không thoải mái, nên hắn buông tay ra không ép cậu nữa.

Xuân Sinh sợ hãi ngẩng mặt lên nhìn hắn, "Ngài Ngụy, có thể không chơi trò này được không? Mặt tôi đau quá. "

Mắt Ngụy Đình Chi sáng như đuốc, "Có thể, nếu cậu muốn bị tôi xích lại. "

Xuân Sinh tủi thân không dám nói chuyện, cậu yên lặng cúi đầu xuống.

Ánh mắt Ngụy Đình Chi vẫn luôn ở trên mặt Xuân Sinh, nhìn bộ dạng tủi thân của cậu, hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cậu, giọng điệu cũng không còn lạnh lùng như trước, nhưng cũng không tính là dịu dàng.

"Ngoan một chút, ngày mai tôi sẽ cho cậu ra ngoài chơi."

Xuân Sinh khựng lại một chút, vẻ mặt không còn tủi thân nữa.

Ngụy Đình Chi mắc bệnh sạch sẽ khá nghiêm trọng, hắn sẽ chỉ giải quyết mỗi khi cần thiết, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn từ chối sự vui sướиɠ của du͙© vọиɠ mang lại.

Nếu đã phát hiện mình không ghê tởm Xuân Sinh, vậy thì có làm như thế nào đi nữa cũng không thành vấn đề gì, dù sao người này cũng là của mình, nếu có thể làm cho nhân cách thứ hai của hắn ghen tị thì càng tốt.

Ngụy Đình Chi sờ trán Xuân Sinh, ngón tay khẽ vuốt ve lỗ tai cậu, vuốt ve làn da sau tai cậu, sau khi cảm giác được thân thể Xuân Sinh có hơi run rẩy, tay hắn men theo cổ áo của Xuân Sinh mà sờ vào ngực cậu, ngón tay nghịch ngợm trong đó.

Hơi thở của Xuân Sinh bắt đầu gấp gáp hơn, nhưng cậu không né tránh, chỉ là không kiềm chế được nên cơ thể có hơi vặn vẹo.

Ngụy Đình Chi rũ mắt nhìn cậu, cho đến khi có một mùi hương nồng nặc tràn ngập khắp căn phòng.

Xuân Sinh thở dốc, cậu quỳ gối giữa hai chân Ngụy Đình Chi, luống cuống không biết nên làm gì bây giờ.

"Ngài Ngụy..."

Ngụy Đình Chi không giúp cậu lau, mà là kéo vạt áo ngủ của cậu lên, "Để tôi nhìn xem. "

Khi sờ vào ngực cậu hắn thấy rất thoải mái, lúc kéo áo lên hắn mới nhìn thấy cục thịt hồng hào to gần bằng ngón tay cái kia vì bị hắn sờ tới sờ lui mà có hơi phồng lên, hình như sưng to hơn bên kia một chút.

Mặc dù Ngụy Đình Chi đã nhận ra cơ thể Xuân Sinh rất nhạy cảm và gợϊ ȶìиᏂ, nhưng khi tận mắt nhìn thấy vẫn có hơi ngạc nhiên một chút.

"Ngài Ngụy, tôi muốn đi rửa mặt."

Ngụy Đình Chi buông tay ra, lấy khăn giấy trên tủ đầu giường đưa cho cậu, "Đi đi. "

Sau khi rửa mặt xong, hình như Xuân Sinh có hơi mệt mỏi, vừa nằm lên giường cậu liền ngủ thϊếp đi.

(truyện chỉ được đăng tại truyenhdt.com: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)

Ngày hôm sau.

Ngụy Đình Chi cho phép cậu ra ngoài chơi, sau khi ăn sáng xong Xuân Sinh liền chạy vọt ra ngoài.

Người trong nhà đều biết cậu, mỗi khi nhìn thấy cậu đều sẽ chủ động chào hỏi cậu, sẽ nói chuyện với cậu vài câu, nhưng Xuân Sinh vẫn thích chơi với Dĩnh Dĩnh nhất, bởi vì Dĩnh Dĩnh là người bạn đầu tiên mà cậu đến đây ở, cho nên khi Xuân Sinh có thể ra ngoài chơi cậu liền vui vẻ chạy đi tìm Dĩnh Dĩnh.

Mà Ngụy Đình Chi rất nhanh sau đó cũng biết cậu như con diều bị đứt dây, một khi chạy ra ngoài liền không thấy bóng dáng đâu cả, cả buổi sáng hắn không thấy cậu đâu.

Lâm Linh nhìn thấy dáng vẻ khó coi của hắn, không khỏi tò mò hỏi, "Làm sao vậy? "

"Không có gì, tiếp tục đi."

"Vợ chồng Ngụy Vân Hải và Ngụy Sưởng Huy đang xin cho Ngụy Tử Duệ vào một ngôi trường quý tộc ở Anh, hẳn là định đưa Ngụy Tử Duệ sang Anh. Ngụy Gia Lâm và cô gái kia cũng đã đi đăng kí kết hôn, bà Ngụy Lệ Thục không có ý định tổ chức hôn lễ cho bọn họ. "

Ngụy Đình Chi vô cảm xoay xoay cây bút trong tay, "Không thích ngôi trường tôi đăng ký cho Ngụy Tử Duệ đến như vậy sao? "

Lâm Linh cười cười, "Chắc là như vậy. "

Ngụy Đình Chi cười lạnh một tiếng, "Nhớ chuyển lời vừa rồi của tôi cho Ngụy Sưởng Huy, tôi sẽ không nhượng bộ chuyện này, không có con gà nào tự chọn cách mình được gϊếŧ cả. "

Lâm Linh gật đầu, "Tôi sẽ đi làm. "

"Chọn hai người qua bên Dụ Phong quản lí, nếu ở đó có ai không đồng ý thì lập tức sa thải."

Lâm Linh nhận lời rồi rời đi.

Ngụy Đình Chi cũng theo sau cậu ấy mà ra khỏi phòng làm việc.

Bây giờ đã gần đến giờ cơm trưa, hắn vẫn không thấy Xuân Sinh đâu, khi hắn quay về phòng tìm kiếm thì quả nhiên không thấy bóng dáng cậu đâu.

Hắn chỉ có thể tìm người quản lí camera trong nhà.

Đội trưởng đội vệ sĩ kiểm tra camera càng ngày càng thuần thục, không cần hắn nhiều lời, chỉ cần hắn đen mặt đi tới là biết hắn muốn tìm Xuân Sinh.

"Con diều bị đứt dây" kia đang ở trên giếng trời, đương nhiên là cậu ở cùng người giúp việc tên Dĩnh Dĩnh kia.

Nếu không hiểu rõ Xuân Sinh, Ngụy Đình Chi sẽ cho rằng cậu đã yêu Dĩnh Dĩnh, nếu không sao mỗi lần ở bên Dĩnh Dĩnh cậu đều vui vẻ như vậy?

Sắc mặt Ngụy Đình Chi tối đen, hắn kéo Xuân Sinh đến một góc không có người, "Cậu thích Dĩnh Dĩnh đến vậy sao? "

Xuân Sinh khó hiểu nhìn hắn, "Thích, Dĩnh Dĩnh là bạn tốt của tôi. "

Ngụy Đình Chi cười lạnh, "Sao cậu lại thích nhiều người như vậy? Thích Vãn Vãn mà còn thích Dĩnh Dĩnh, cậu còn muốn thích ai nữa? "

Xuân Sinh cảm thấy câu hỏi này của hắn rất kì lạ nên không dám trả lời.

Ngụy Đình Chi đi đến gần cậu, mém chút nữa là đυ.ng đến cậu, "Cậu không thèm để ý đến tôi? "

Xuân Sinh ấp úng lắc đầu, ánh mắt cậu chứa đầy sự sợ hãi.

"Vậy tại sao cậu được ra ngoài chơi rồi thì không đến tìm tôi? Tôi thấy cậu không coi tôi ra gì cả. "

Xuân Sinh không dám nói chuyện.

Ngụy Đình Chi đưa tay nhéo má cậu, "Tôi không cho phép cậu thích Vãn Vãn, cũng không cho phép cậu thích Dĩnh Dĩnh, nếu như cậu thích cậu chỉ được phép thích tôi, đã hiểu chưa? "

"Hừ." Xuân Sinh bị hắn véo má nên nói chuyện không rõ ràng, trong đôi mắt to tròn của cậu vẫn tràn đầy sợ hãi.

Ngụy Đình Chi lạnh lùng buông tay ra, "Bây giờ cậu nói cho tôi biết, cậu thích ai? "

"Thíc.., thích ngài Ngụy."