Sau khi Xuân Sinh được đưa lên xe, chiếc xe chạy hơn nửa tiếng đồng hồ mới đi đến núi, trên núi cỏ cây um tùm, con đường ngoằn ngoèo này không có chiếc xe nào khác ngoài xe của bọn họ.
Lúc Xuân Sinh vừa lên xe thì cậu rất sợ hãi, nhưng theo dòng thời gian thì không ai làm tổn thương cậu cả, cũng không có ai lớn giọng hù dọa cậu, điều này làm cho Xuân Sinh có hơi thả lỏng một chút, cậu xoay trái xoay phải tò mò nhìn hai người ngồi hai bên.
"Chúng ta đang đi đâu vậy?"
Không ai trả lời cậu.
Trong xe có bốn người bao gồm cậu, tài xế và hai người đàn ông cao lớn, nhưng ngoại trừ cậu ra, ba người còn lại y như một tảng đá vậy, ngay cả biểu cảm cũng rất giống tảng đá.
Xuân Sinh nhìn khuôn mặt không cảm xúc của bọn họ một lúc, sau đó thì không dám nhìn nữa, cậu co vai lại, cúi đầu nhìn đầu gối mình, cậu cứ như vậy cho đến khi xe dừng lại trước một toà nhà.
Xuân Sinh bị đưa xuống xe, cậu thấp giọng nói, "Tôi có thể tự đi được...".
TruyenHDVẫn không ai để ý đến cậu.
Xuân Sinh ủ rũ được dẫn vào một căn phòng rất lớn, cậu phát hiện nơi này cái gì cũng rất lớn, giường rất lớn, cửa sổ cũng rất lớn, ngay cả nhà vệ sinh cũng lớn hơn một căn phòng ở đường Tây Giác, lớn như này không giống một căn phòng chút nào, giống như một căn nhà hơn.
Xuân Sinh không dám chạm vào bất cứ thứ gì ở đây, cậu chỉ dám đưa mắt nhìn chúng, cho dù căn phòng có lớn đến đâu thì cậu cũng có thể nhìn hết nó, sau khi xem xong cậu ngây người ngồi trên mặt đất.
Một lúc sau có người đi tới.
Xuân Sinh đang ngồi trên mặt đất bỗng nhiên bật dậy giống như một con thỏ sợ hãi, cậu hoảng sợ nhìn trái nhìn phải, cuối cùng quyết định bò vào gầm giường.
Tim cậu đập nhanh như trống đánh, hai má dán vào tấm thảm mềm mại được trải trên sàn, đôi mắt to trong suốt nhìn thẳng về phía cửa phòng.
Cậu thấy cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, sau đó có vài đôi chân đi vào, bọn họ mang giày đen, hình như là chân của con gái, bởi vì chân có hơi gầy.
Xuân Sinh có hơi tò mò, nhưng cậu không dám đi ra ngoài, liền nằm bất động dưới gầm giường.
Mà mấy người đi vào đưa đồ cho cậu phát hiện trong phòng trống rỗng không một bóng người liền hoảng hốt, Xuân Sinh thấy những cái chân nhỏ này chạy qua chạy lại trong phòng, còn đi vào phòng vệ sinh xem, cậu nghe thấy các cô nói.
"Toi rồi! Mau đi nói với ngài Ngụy rằng người kia đã mất tích rồi! "
Chờ mọi người chạy ra ngoài, Xuân Sinh mới cẩn thận bò từ dưới giường ra, mở cửa phòng thò đầu ra nhìn trái nhìn phải.
Ngoài cửa là một hành lang sâu hun hút, ở hai đầu hành lang có bức chân dung rất lớn, nhưng bởi vì khoảng cách có hơi xa nên Xuân Sinh nhìn không rõ.
Xuân Sinh mở cửa phòng nhưng cậu không chạy ra ngoài, cậu chỉ vươn cổ ra nhìn mà thôi, sau khi xem xong thì cậu đóng cửa lại, chui xuống gầm giường một lần nữa.
Cậu cảm thấy ở đây là an toàn nhất, nếu trốn ở đây sẽ không có ai phát hiện ra cậu.
Không biết qua bao lâu, Xuân Sinh, người đang nằm sắp dưới gầm giường sắp ngủ tới nơi thì cậu bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân, cậu lập tức vểnh tai lên, cẩn thận nghe ngóng tình hình.
Tiếng bước chân ngoài cửa càng ngày càng gần, rõ ràng không chỉ có một người.
Ngoài cửa phát ra một loạt tiếng bước chân, Xuân Sinh bị mấy tiếng bước chân này làm cho sợ hãi đến nỗi dựng cả tóc gáy lên, ngay cả thở cậu cũng không dám thở mạnh
Cửa phòng bị người ở bên ngoài đẩy ra, lần này là nam, bởi vì bọn họ mang một đôi giày da sáng bóng, ống quần tây sạch không tì vết.
Xuân Sinh không biết trong những đôi chân này có đôi chân của Vãn Vãn không, vì thế cậu yên lặng nhìn những đôi giày da màu đen này đi vào, giống như các cô gái lúc trước đi vào, bọn họ cũng đi kiếm một vòng rồi cuối cùng tụ họp ở trước cửa.
Xuân Sinh thấy thế trái tim như bị thứ gì đó bóp chặt vậy, cậu theo bản năng nín thở, sững sờ nhìn những đôi giày da đen kia, giống như đang thực hiện điều gì đó vậy.
Bỗng nhiên chủ nhân của một đôi giày da bắt đầu nằm sấp xuống, hai tay người nọ chóng xuống đất nhìn thẳng về phía gầm giường, người đó nhìn thấy chân của Xuân Sinh đầu tiên, sau đó mới bắt gặp đôi mắt ngây thơ giống như cún con của cậu.
"Không sao cả, cậu ta ở dưới gầm giường."
"...... Có nên kéo cậu ta ra không? "
"Ngài Ngụy nó cứ kệ cậu ta, để lại đồ ăn thức uống cho cậu ta là được."
"Có khóa cửa không?"
"Không cần, cậu Lâm nói người này là khách."
Mấy người này tự nhiên nói chuyện như thể không có ai xung quanh, sau khi xác nhận Xuân Sinh chỉ trốn ở gầm giường bọn họ liền rời đi.
Sau khi những người này rời đi, căn phòng yên tĩnh trở lại, Xuân Sinh bò ra thì thấy mấy người này có để lại đồ ăn cho mình, trên bàn bày đầy những món ăn đẹp mắt, còn có trái cây, sữa và nước.
Xuân Sinh đứng ở bên cạnh bàn cúi đầu nhìn chúng, nhìn một hồi cũng không nhịn được mà đưa tay lấy ăn.
Chuyện đầu tiên Ngụy Đình Chi trở lại nhà mình chính là đi tắm, tiếng nước trong nhà tắm kéo dài đến gần 20 phút mới dừng lại.
Hắn mặc áo choàng tắm màu trắng, người dính đầy nước ra khỏi phòng tắm, hắn liếc nhìn Lâm Linh đang ngồi trên sô pha nghịch điện thoại di động, lấy một chai nước khoáng từ trong tủ lạnh ra, "Có gì không? "
Lâm Linh cất điện thoại di động nhìn hắn cười, "Không có, tôi chỉ lo lắng cho anh thôi. "
Ngụy Đình Chi khẽ nhếch môi không nói gì.
Lâm Linh nhìn thẳng vào mái tóc ướt sũng của hắn, "Có tìm ra được nguyên nhân vì sao anh đi đến đó không? "
Ngụy Đình Chi đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài, hắn nhìn những cây chanh dây um tùm ở bên ngoài, hắn không thể nào xua đi hình ảnh mình nằm trên giường một người đàn ông xa lạ tên Xuân Sinh kia ra khỏi đầu, không nói đến việc hắn có kỳ thị hay không nhưng chắc chắn tâm trạng của hắn không được tốt cho lắm.
Theo hắn thấy, nguyên nhân chắc chắn là do nhân cách thứ hai muốn bài trừ hắn nên mới làm ra việc này chứ không thể nào có nguyên nhân nào khác được.
Ngụy Đình Chi im lặng không nói gì, Lâm Linh không cảm thấy ngượng ngùng khi không nghe được câu trả lời, cậu ấy tự mình nói tiếp, "Thời gian lần này khá dài, hình như trước đây tôi chưa từng thấy lần nào dài như vậy. "
"Tôi muốn biết định vị có vấn đề gì?"
Lâm Linh ngẩng mặt lên nhìn hắn, phía sau cái kính là đôi mắt phượng hoàng ngây thơ, "Nó xảy ra sự cố, mất hai ngày mới khắc phục xong, sau khi định vị được vị trí của anh tôi đã lập tức dẫn người tới, tôi đoán hình như là có thứ gì đó làm nhiễu tín hiệu ở khu vực đó, cho nên mới không thể xác định được vị trí của anh... Lau tóc đi. "
Ngụy Đình Chi thản nhiên liếc cậu ấy một cái, không để ý tới bất kỳ câu nào của cậu ấy, hắn chỉ hỏi: "Tra được cái người tên Xuân Sinh kia chưa? "
"Vẫn còn đang điều tra, nhưng chắc sẽ sớm thôi, lai lịch của cậu ta rất đơn giản, chắc không quá hai trang giấy."
Ngụy Đình Chi gật đầu, xoay người mở tủ quần áo ra, "Không còn gì nữa thì đi ra ngoài đi, còn nữa, cậu không được tùy tiện vào phòng tôi. "
Lâm Linh khẽ thở dài một tiếng rồi đứng lên, "Anh có thể lịch sự với tôi một chút được không? "
"Mời cậu đi ra ngoài."
"Biết rồi, tôi nói ông ấy anh đi Dụ Phong xử lí công việc, tuyệt đối đừng lỡ lời."
Sau khi Lâm Linh rời đi, Ngụy Đình Chi thay áo sơ mi màu xám xanh, tay áo xắn đến khuỷu tay, mở một nút áo để lộ ra một làn da trắng tinh không tì vết.
Hắn rời khỏi phòng đi thẳng về phía phòng của người đứng đầu nhà họ Ngụy, hai ngày hắn vắng mặt cũng không đã động gì đến vị "tiên sống" của nhà họ Ngụy, Lâm Linh nói với ông ấy rằng Ngụy Đình Chi đi đến Dụ Phong có công việc. Khi nhìn thấy đứa cháu trai yêu quý của mình, ông không nghĩ gì nhiều mà âu yếm hỏi: "Ăn gì chưa? "
"Dạ rồi."
"Chuyện ở Dụ Phong có quan trọng không?"
"Chỉ là chuyện nhỏ thôi ạ."
Ông Ngụy gật gật đầu, "Vậy thì tốt rồi, hai ngày nữa là sinh nhật của con nhà Diệp Diệp, anh chị của cháu đều được mời đi đến bữa tiệc đó, ông đã đồng ý rồi. "
Ngụy Đình Chi không nói gì.
Ông Ngụy nhìn sắc mặt cháu trai, "Con gái nhỏ của anh trai Diệp Diệp của cháu cũng đã gần ba tuổi..."
Ngụy Đình Chi vô cảm nói, "Nếu như tính cả đứa con ở bên ngoài của anh ta nữa, thì chắc hẳn là cũng được một tuổi tám tháng. "
Ông Ngụy sắc mặt vẫn không thay đổi, "Nó muốn sinh mấy người là chuyện của nó, ông chỉ quan tâm đến việc khi nào cháu sinh một đứa? "
"Cháu không có chức năng này."
Ông Ngụy cười tủm tỉm, "Con gái nhà họ Hàn vừa mới đi du học về, ông cảm thấy nó cũng được, biết chơi đàn, cũng rất xinh đẹp, là người tao nhã, đoan trang, rất hợp với cháu. "
Ngụy Đình Chi lạnh nhạt đứng dậy, "Ông à, buổi tối cháu sẽ đến ăn cơm với ông. "
"Khi nào mà chả ăn với ông được, đêm nay đi ăn với Nghiên Nghiên đi, ông có đặt chỗ rồi, lần đầu tiên gặp mặt nhớ mua cho con gái nhà người ta một đóa hoa."
Ra khỏi phòng ông Ngụy, Ngụy Đình Chi bước một mạch về phía phòng làm việc của mình.
Gần giữa trưa, Lâm Linh đến gõ cửa phòng làm việc của hắn, trong tay còn cầm một tệp hồ sơ.
Ngụy Đình Chi liếc nhìn cậu ấy một cái, Lâm Linh đặt tệp hồ sơ lên bàn làm việc, trên mặt lộ ra biểu cảm khó hiểu, "Tra xong rồi, y như suy nghĩ của tôi, lai lịch rất đơn giản, không quá hai trang giấy, chỉ là..."
Ngụy Đình Chi lười nói chuyện với Lâm Linh, hắn thả nút con chuột cầm tệp hồ sơ lên đọc.
Thực tế, trong tệp hồ sơ không chỉ có hai tờ giấy mà còn có một tờ kiểm tra, trên tờ giấy có viết tên Xuân Sinh.
Ngụy Đình Chi nhìn lướt qua điểm số, không nói một lời.
Lâm Linh ngược lại cảm thấy rất thú vị, "Đây là nguyên nhân cậu ta bị đem tới cô nhi việc khi mới 7 tuổi, IQ* của cậu ta thấp hơn của người bình thường rất nhiều, nhưng lại cao hơn nhóm người đặc biệt, vì cậu ta đạt được số điểm này nên rất khó để đưa ra kết luận. EQ** của cậu ta thì ngược lại, điểm số cao bất thường, còn cao hơn rất nhiều người bình thường. "
*Chỉ số thông minh**Khả năng xác định, kiểm soát cảm xúc, suy nghĩ của bản thân và người xung quanh. Vì vậy EQ là chỉ số đo lường trí tuệ về cảm xúc của con người và là yếu tố quyết định hành vi của người đó.