[Minh Hôn] Chương 4: Bệnh Nặng ( H nhẹ)

Cổ tay trắng ngần của Du Uyển Nhi bị một mảnh sa đỏ trói lại, thân thể lung linh mềm mại bị giam cầm dưới thân nam nhân, da thịt trắng nõn vì tìиɧ ɖu͙© mà phiếm hồng như cánh hoa đào.

Đôi chân thon dài gác lên bờ vai rộng, cặp mông tròn trịa bị nam nhân xoa nắn không thương tiếc, cánh hoa sưng đỏ phun ra nuốt vào nam căn tráng kiện đaam thật sâu vào trong.

' A..a… Căng quá…. Sâu quá… Chậm…chậm một chút…a…'

Nàng mê man rêи ɾỉ,cầu xin nam nhân ở trên, thân thể run lên theo từng đợt va chạm kịch liệt.

Nhưng hắn làm như không nghe thấy, thắt lưng cường tráng đong đưa ngày càng mãnh liệt, đâm thẳng vào hoa huyệt, lúc rút mang theo dâʍ ɖị©ɧ sáng bóng, tràn ra thấm ướt tấm chăn dưới thân.

Đột nhiên hắn điên cuồng rút ra chọc vào, theo tiếng thở dốc mãnh liệt đem tinh hoa tích tụ nửa canh giờ bắn ra.

Nàng bị cơn sóng triều mãnh liệt tràn đến làn cho mơ màng. Đến khi tỉnh táo lại thì nam nhân lạnh lẽo kia đã đi tự lúc nào.

Dấu vết duy nhất để lại là tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn đầy trong cơ thể.

Cảm giác nóng rực đó sao có thể rõ ràng đến vậy…

Tỳ nữ rơi xuống giếng chết chưa bao lâu thì lại đến Tô Tĩnh Hiên sốt cao không giảm. Tô Đàm không tiếc tiền mời đại phu về chuẩn bệnh, nhưng mãi vẫn không thể trị dứt căn bệnh phong hàn đơn giản này. Căn bệnh của hắn như hòn đá ném xuống hồ sâu, khiến cho không khí Tô phủ quấy nhiễu đến nghiêng trời lệch đất.

Nô bộc trong phủ lén tung tin bệnh của Nhị công tử là do oan hồn của Đại công tử quấy phá. Thậm chí còn có tin có người nhìn thấy bóng quỷ nơi miệng giếng có người chết chìm.

Du Uyển Nhi dù sao cũng là đại tẩu của hắn, đành phải mang theo lễ vật đi thăm một chút. Lúc đến thấy hắn còn ngủ say, vốn muốn đến nhìn một cái cho có rồi rời đi, không ngờ bị Tô Tĩnh Hiên bất ngờ tỉnh lại giữ lấy.

Hắn cho nô tài hầu hạ lui xuống, đôi mắt hẹp dài cong thành hình trăng khuyết, đôi môi tái nhợt nở nụ cười yếu ớt:' Tẩu tẩu, tẩu đến rồi…'

Du Uyển Nhi khách sáo trò chuyện một lúc, liền tìm đại lý do muốn rời đi.

Hắn liền nhăn mày, uỷ khuất rêи ɾỉ:' A, tẩu tẩu đừng đi, đầu ta đau quá…'

' Để ta gọi đại phu đến…'

' Kêu đại phu cũng vô dụng, chỉ cần tẩu xoa nhẹ là được rồi.'

Du Uyển Nhi bị lôi nghiêng, kề sát vào người tên vô lại kia, lòng bàn tay bị buộc đặt lên cái trán nóng hổi rồi chạy dọc xuống khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của hắn.

' Uyển Nhi…' Tô Tĩnh Hiên nắm tay nàng chặt hơn một chút, năm ngón tay ái muội đan vào tay nàng, xuất hiện cảm giác mát lạnh, khiến lòng nàng không khỏi hoảng hốt một trận.

Ngay lúc này, cửa phòng bị đẩy mạnh ra, một phụ nhân trung niên vọt vào, trên mặt dính bụi, tóc mai hỗn độn, khoé miệng lem nước miếng la to:' Hiên Nhi, Hiên Nhi của ta…huhu'

Du Uyển Nhi vội rút tay về, thấy gương mặt bà có vài phần tương tự Tô Tĩnh Hiên, liền đoán ra phụ nhận này là Tần thị.

Tô Tĩnh Hiên bị nàng đẩy ra, đáy mắt hiện lên một tia chán ghét, vừa vặn bị Du Uyển Nhi thấy được. Nàng còn đang thấy lạ thì nghe thấy tiếng Tô Đàm ở ngoài cửa.

Tô Tĩnh Hiên chỉ chỉ đầu giường*, ý bảo nàng trốn vào trong.

* T dịch ra là quầy giường nhưng chả hiểu nó là cái gì nên để tạm đầu giường. Ai biết chỉ t nhé

' Một đám cẩu nô tài các ngươi, sao dám tự ý để phu nhân ra ngoài. Mau đem nàng trở về An đường.' Tô Đàm tức giận mắng chửi đám nô tài ngoài cửa, lúc bước vào mới ôn hoà nói với Tô Tĩnh Hiên:' Con ngoan, thân thể đã khá hơn chưa?'

Tô Tĩnh Hiên không dấu vết tránh khỏi Tần thị, tuỳ ý để người hầu lôi bà ra khỏi phòng, tựa vào đệm giường thở dốc nói:' Căn bênh nhỏ này của nhi tử không đáng kể. Quan trọng hơn là bệnh của mẫu thân…'

' Mẫu thân con bị oan hồn kia quấy phá thành như vậy, người làm phụ thân như ta sao có thể để con cũng…' Tô Đàm xiết chặt nắm tay đấm mạnh vào tường, nghiến răng nghiến lợi nói:' Con đừng lo lắng, phụ thân đã mời được lạt ma pháp lực cao cường đến từ Tây Vực rồi.'

' Nhưng pháp sư lần trước đâu đối phó được với quỷ hồn?'

' Lạt ma được mời đến lần này vô cùng lợi hại, ngày mai bắt đầu đi đào hài cốt của ác quỷ đó, dùng bùn giam cầm hồn phách của hắn, để hắn suốt đời không được siêu sinh.'

' Huynh ấy dù sao cũng là ca ca con. Dùng biện pháp như vậy có phải là quá ác độc hay không?'

Tô Đàm lộ vẻ nghi ngờ:' Chủ ý trừ khử hắn trên đường là của Hiên Nhi, sao giờ con lại mềm lòng rồi?'

Tô Tĩnh Hiên cười nói:' Hài nhi chỉ là nhất thời không đành lòng thôi.'

Du Uyển Nhi trốn ở đầu giường nghe phụ tử hai người nói chuyện, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Có phải Tô Tĩnh Hiên cố ý muốn nàng nghe chuyện này?