Chương 4: Lục gia

Trước mắt, âm thanh bên tai vẫn rõ ràng lạ thường.

"Chạy cái gì, hả?"

Giọng nói trầm thấp giống như đang ở bên cạnh nàng.

Cánh tay người đàn ông rắn chắc, nhiệt độ trên bàn tay cũng dường như còn ở trên người cô, xoa nắn vòng eo của cô.

Một tầng sóng nhiệt cuồn cuộn qua.

Toàn thân Nhan Tịch nóng rực, lại một lần nữa bừng tỉnh.

"Tiểu thư?"

Xe ngựa cuồn cuộn hướng về phía trước, bên tai là tiếng gió tiếng mưa và vó ngựa.

Thanh Liên kéo thảm nhung phủ trên người nàng.

"Tiểu thư, sao vậy? Lại ác mộng sao? Sao mặt lại đỏ như vậy?"

Sau nửa ngày Nhan Tịch không thoát ra khỏi giấc mộng, bên hông dường như còn lưu lại dư lực và độ ấm trên tay người đàn ông kia, nói không nên lời, một hồi lâu mới có thể giảm bớt.

"Ừm..."

Nàng gật đầu thừa nhận, nhưng cũng giống như trước kia, không nói thêm gì.

"Rốt cuộc tiểu thư đang mơ cái gì?"

Thanh Liên tò mò, nhưng cũng chỉ hỏi một lần.

Nhưng từ đầu đến cuối Nhan Tịch vẫn không nói cho biết, lần này cũng vậy.

Đào Hồng cũng ngủ thϊếp đi, lúc này tỉnh lại, nàng lấy túi nước ra, vặn mở rồi đưa cho nàng.

"Tiểu thư, uống chút nước, trấn an cơ thể."

Nhan Tịch nhận lấy, sắc đỏ trên mặt chưa tan, đôi môi kiều diễm khẽ mở.

"Đến đâu rồi?"

Đảo mắt các nàng đã rời khỏi Tô Châu hơn mười ngày.

Thanh Liên đáp: "Lúc khởi hành sáng sớm, Trịnh đại nhân nói đêm nay có thể vào Hoài Nam đạo, chỉ còn hơn mười ngày nữa là đến kinh đô."

Nhan Tịch nắm chặt túi nước trong tay, lông mi run rẩy, mềm mại mở miệng: "Có biết gần đây có ác bá không?"

"Ác bá?"

Nghe vậy, Thanh Liên và Đào Hồng đều ngẩn ra, trong giây lát hai người đều bật cười.

Thanh Liên sờ sờ đầu nàng, trấn an: "Trong đầu nhỏ của tiểu thư đang nghĩ cái gì? Ác bá ở đâu ra? Dù có, chúng ta cũng không sợ hắn, mấy người Trịnh đại nhân là thân phái của Quốc Công gia, không thể nào là hạng người bình thường, tất nhiên có thể bảo vệ tiểu thư chu toàn."

Đào Hồng che miệng cười "ha ha".

"Không phải tiểu thư mơ thấy bị ác bá nào cướp về làm áp trại phu nhân chứ?"

Nhan Tịch chậm rãi chuyển mắt, nhìn về phía Đào Hồng, tất nhiên là không đáp.

Thanh Liên thu lại ý cười, nhìn ra nàng ta thật sự sợ hãi, nghiêm mặt nói: "Đừng nói mò."

Ngược lại kiên nhẫn trấn an: "Mộng chính là mộng, đều là giả, tiểu thư chớ lo lắng mới tốt. Ta thấy đám người Trịnh đại nhân đều chăm sóc tiểu thư, đi đường cũng không vội, thà rằng chạy thêm mấy chục dặm, sợ tiểu thư xóc nảy lao khổ. Có lẽ ngoại trừ hắn nhân tâm thiện, sợ là cũng có lời dặn dò của Quốc Công gia trước. Quốc Công gia đối xử với tiểu thư vẫn rất tốt. Tiểu thư còn nhớ kỹ lần gặp gỡ của chúng ta khi mới tới Lục gia, Quốc Công gia đã nói muốn thu tiểu thư làm nghĩa nữ, còn nói sẽ coi tiểu thư như con ruột..."

Nhan Tịch đương nhiên nhớ kỹ.

Nhưng lúc đó nàng mới vừa mất cha không lâu, không gọi được phụ thân người khác.

Dường như Lục bá bá cũng vì vậy, sợ câu dẫn tới chuyện thương tâm của nàng, chỉ nhắc tới một câu kia, sau đó không nhắc lại nữa.

Sau đó, nàng rơi xuống nước xảy ra chuyện, đến Giang Nam dưỡng bệnh.

Tuy sáu năm qua, hắn chưa từng tới thăm nàng, Lục gia không một ai tới thăm nàng, nhưng Nhan Tịch biết, bên kia đã tiêu không ít bạc lên người nàng.

Để tay lên ngực tự hỏi, nàng đã biết đủ, trong lòng càng cảm kích hơn.

Huống chi cho dù là lúc nhỏ, Thẩm gia và phụ thân vẫn còn ở đó, thật ra nàng và Lục bá bá cũng không quá quen thuộc.

Nàng quen thuộc chính là... Thịnh Vương...

Xe ngựa đột nhiên nhẹ nhàng lắc lư, kéo mạch suy nghĩ của Nhan Tịch trở về.

Thanh Liên, Đào Hồng hai người cùng nhau đỡ lấy nàng.

Ngồi xe vốn đã mệt mỏi, Nhan Tịch cũng không nghĩ nhiều nữa, được tỳ nữ đỡ nằm trên gối hương.

Trước khi ngủ, nàng chỉ nghĩ đến một chuyện, đó là mau vào kinh kỳ, mau trở lại Lục gia.

Dường như chỉ khi thật sự đến Lục gia, nàng mới có thể hoàn toàn yên tâm.

Xe ngựa ngày đi đêm ngủ, lại đi mười mấy ngày, cuối cùng đến kinh kỳ đầu tháng mười.

Viên đá đè nặng trong lòng dọc đường đi của Nhan Tịch cuối cùng cũng rơi xuống đất, nhất là khoảnh khắc tiến vào Hoàng Đô, nàng cảm thấy cả người nhẹ nhàng hơn không ít.

Nàng vén rèm cửa lên, nhìn về phía dòng nước chảy du long, trên con đường ồn ào náo động phồn hoa, một cảm giác quen thuộc ập tới trong lòng, rõ ràng vui mừng không ít.

Buổi chiều ngày mùng sáu tháng mười, cuối cùng nàng cũng vào phủ Ninh Quốc Công...