Chương 19: Biết ta là ai không?

Bởi vì cảm giác đó không phải là đau, thậm chí không phải là cảm giác khó chịu gì, mà là một loại cảm thụ cực kỳ vi diệu...

Không bao lâu, nàng đã ý thức được là cái gì, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nóng lên.

Tỳ nữ bên cạnh cũng không nhận ra được sự khác thường của nàng, thỉnh thoảng ân cần hỏi han, hết sức quan tâm. Nhưng Nhan Tịch không nghe lọt một câu, vẫn luôn cúi đầu, trong lòng xấu hổ đến cực điểm, bị dọa đến mức muốn khóc: Sao mình lại đột ngột như vậy...

Trước đây nàng chưa từng nghĩ tới chuyện như vậy.

Mười mấy lần mộng kia, ban đầu mấy lần, lúc tỉnh lại đều bị dọa khóc.

Hiện tại, sao lại...

Nhưng, suy nghĩ rất nhanh đã bị bản năng chiếm cứ, đầu óc dần dần hỗn loạn...

Đúng lúc này, xe ngựa đang chạy như bay đột nhiên giảm tốc độ, liệt mã hí dài, bị ghìm chặt dây cương, đúng là ngừng.

Nhan Tịch không kịp suy tư chuyện gì xảy ra, bên tai truyền đến tiếng Thanh Liên kinh ngạc hỏi:

"Đây, đây là đâu?! Sao đến nơi này? Chúng ta muốn đi Kinh Triệu phủ! Là đi lầm đường?! Nói chuyện! Ngươi nói đi!"

Nàng dùng sức gõ cửa buồng xe, sau đó muốn mở cửa đi ra ngoài, định xuống xe chất vấn người chăn ngựa. Nhưng tay nàng còn chưa chạm tới cửa đã nghe được tiếng bước chân lộn xộn, còn bước trước nàng một bước, cửa xe ngựa bị người khác kéo ra ngoài.

Ba nam tử khoảnh khắc phản chiếu vào tầm mắt của nàng, trong đó người cầm đầu một thân bạch y, một tay cầm quạt xếp, một tay quấn băng gạc, con mắt trợn tròn, căn bản không nhìn nàng, trực tiếp tìm kiếm phía sau nàng, người hẳn là Vương Thanh An!

"Vương Thanh An, ngươi!"

Tỳ nữ không thể nói hết câu, lập tức bị hai người bên cạnh Vương Thanh An che miệng, túm xuống xe trói lại.

"Ô! Ô! Ô!"

Tất cả chỉ diễn ra trong giây lát, tuy đầu óc đã sắp không thể suy tư, nhưng tiểu cô nương trong xe cũng lập tức phản ứng lại chuyện gì đã xảy ra, kể cả việc vì sao mình lại có cảm giác khác thường như vậy.

"Ngươi..."

Thang Bà Tử trong tay "Loảng xoảng" một tiếng rơi trên mặt đất, Nhan Tịch xoay người, không ngừng lùi về phía sau. Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn vô cùng mềm mại lúc này càng thêm quyến rũ như hải đường, kinh thiên nhân, thân thể mềm mại thơm ngát tỏa ra từng đợt hương thơm, cho dù là ngày đông cách một lớp quần áo dày nặng, nhưng hết sức rõ ràng. Khi bay vào trong hơi thở của Vương Thanh An, nam nhân lại càng giống như bị mê hoặc.

"Tâm can của ta, sao ngươi đẹp như vậy, kiều như thế, thơm như vậy, thật đúng là muốn mạng của gia! Dù gia chết vì ngươi cũng đáng!"

Nói xong, mắt hắn đỏ lên, nóng lòng muốn trèo lên xe.

"Ngươi đừng sợ ngươi đừng sợ, gia tất nhiên thương tiếc ngươi. Đến lúc đó ngươi không nói ta không nói, không ai biết..."

Hắn vừa cười vừa đặt một chân lên đầu gối. Nhưng đúng lúc này, bên hông người bị thứ gì đó đánh trúng, "Ai u" một tiếng, tay trái trọng thương, không cố gắng hết sức, không đỡ được cửa xe, trực tiếp ngã xuống.

Sau đó là tiếng bước chân ồn ào.

Nhan Tịch bị dọa gần chết sớm chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, ánh mắt càng mơ hồ, lỗ tai cũng dần dần mất đi thính giác.

Không biết là tác dụng của dược vật hay là thuần khiết bị dọa, ý thức cũng không rõ.

Trước khi hoàn toàn không rõ, trước mắt nàng xuất hiện một nam nhân cao lớn.

Nam nhân cởϊ áσ choàng trên người, quấn trên người nàng, bọc cả người nàng chỉ lộ ra nửa khuôn mặt.

Sau đó nàng cảm thấy mình nhẹ nhàng được hắn bế lên, lại tiếp đó nàng phảng phất như không có ý thức.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng nàng cũng có tri giác nhè nhẹ, mềm mại chạm vào chăn tơ mịn, hơi thở như có mùi hương dễ ngửi, bản thân dường như lại chảy rất nhiều mồ hôi...

Nhưng những cảm giác này đều rất nhạt nhẽo, rất nhanh đã bị một cơn sóng bản năng đè ép.

Toàn thân khô nóng không gì sánh được, bàn tay tinh tế trắng noãn của nàng không hề có ý thức kéo lấy quần áo của mình, thở hổn hển, trong miệng phát ra thanh âm đứt quãng nhu nhu.

Sau nửa ngày, tầm mắt mơ hồ của nàng dần rõ ràng hơn.

Dưới ánh nến chập chờn, nàng thấy được một người.

Thứ đầu tiên đập vào mắt nàng là eo của hắn.

Một khối ngọc bội dương chi màu trắng từ trên phần eo huyền sắc của hắn rủ xuống.

Trên ngọc bội, mơ hồ có thể thấy được khắc một đóa Tuyết Liên màu trắng.

Nhìn theo hướng này, xu thế như đao gọt bút khắc, đó là một khuôn mặt cực kỳ đẹp trai.

Nàng giơ tay lên, từng chút từng chút túm về phía xiêm y của hắn, nhưng không chút sức lực, ba phen mấy bận, vừa mới bắt lấy, lại buông lỏng ra.

Cuối cùng, cuối cùng, nàng dịch tay lên từng chút một, nắm lấy quần áo hắn, dùng chút sức lực yếu ớt kéo hắn từ từ về phía mình.

Không biết qua bao lâu, cũng không biết nàng đã kéo hắn bao nhiêu lần, nam nhân kia mới giật mình bước đi...

Lục Chấp vươn người, nắm khuôn mặt nhỏ ướt đẫm của nàng, giọng nói ép xuống rất thấp.

"Ngươi thanh tỉnh?"

Cánh môi tiểu cô nương hé ra khẽ giật mình, chậm rãi gật đầu.

Lục Chấp không nhanh không chậm lại nói: "Biết ta là ai không?"

Nhan Tịch vẫn như cũ, chậm rãi gật đầu trong lòng bàn tay hắn.

Khóe môi Lục Chấp giật giật không rõ ý tứ, bàn tay to vuốt ve khuôn mặt mềm mại của nàng, xa cách nói:

"Phái người đi phối dược cho ngươi, ngươi chỉ cần nhẫn nại thêm nửa canh giờ..."

"Nếu không, ngươi cứ nhịn đi..."

Tiểu cô nương lắc đầu, sau một lần, lại một lần...

Lục Chấp khẽ kéo môi mỏng...