Chương 12: Thông minh

Đêm khuya, tại viện lạc nào đó ở phía tây thành Trường An.

Tiếng ngáy của hai nam tử liên tiếp vang lên.

Bóng đêm như nước, trăng như câu, gió thu cuốn lá rụng, nhẹ nhàng chậm rãi xoay tròn trên mặt đất.

Góc tường phía nam chợt hiện thân, một hắc y nhân leo tường mà vào.

Trong phòng, hai huynh đệ một béo một gầy, đều mặc quần áo vải thô, chia ra hai nơi, đang ngủ say sưa.

Bóng đen lẻn vào trong phòng, bước chân chậm rãi không tiếng động, thỉnh thoảng, một tay chậm rãi đặt lên trên một eo.

Một âm thanh lách cách va chạm nhẹ vang lên trong đêm tối...

Ngoài cửa sổ, nhánh cây đong đưa theo gió.

Xung quanh thỉnh thoảng truyền đến hai ba tiếng chó sủa, ban đêm, một mảnh tường hòa.

Dần dần, ánh sao chuyển từ sáng sang tối, bầu trời nơi chân trời từ từ sáng lên, mờ mịt, nổi lên một chút trắng bệch.

Tiếng ngáy trong phòng nhỏ dần, trở mình.

Khi mặt trời sắp lên, đầu hẻm có một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi đi tới.

Trong miệng A Thái ngâm nga khúc hát dân gian, ven đường nhìn cái gì cũng cười, tâm tình vui vẻ.

Đợi đến nơi, hắn đưa tay đẩy cửa, thấy có điều gì đó đang cắm vào, hắn ta gõ "cạch" lên.

"Mở cửa, mở cửa, mặt trời sắp chiếu vào mông rồi, còn ngủ!"

"A, tỉnh rồi đây..."

Trong phòng hai người lần lượt tỉnh lại.

Mập mạp "Hừ hừ" hai tiếng, đứng dậy, lắc lư ra bên ngoài, kéo chốt cửa ra, ngây ngô nói:

"Tiểu ca đến thật sớm!"

A Thái cười nói: "Đó là đương nhiên, tục ngữ nói "Chim dậy sớm có sâu ăn"!"

Nói xong tiếp tục vui vẻ ngâm nga, đi về phía phòng hàng, lấy chìa khóa bên hông ra, mở cửa phòng.

Tuần tra một vòng, thấy bên trong sạch sẽ, hàng hóa được sắp xếp chỉnh tề, A Thái hài lòng quay người lại, dặn dò:

"Gần đây trời hanh vật khô, đứng đầu phòng cháy, cũng sắp ra tay, không thể chậm trễ, tiểu ca thêm đùi gà cho các ngươi!"

Bàn Tử nghe vậy, hai tay vỗ liên tục mấy lần: "Được, được, tiểu ca là người phúc hậu, nhất định có thể phát tài!"

Tí Còi đang uể oải đứng dậy, vẻ mặt còn buồn ngủ đứng ở cửa, cười ha ha:

"A Thái tiểu ca gặp được việc vui gì? Sao hôm nay thấy vui vẻ như vậy!"

A Thái không chút e dè: "Chuyện này mà cũng bị ngươi nhìn ra rồi! Ha ha, không tệ không tệ, thật sự là có chuyện vui!"

Hai huynh đệ gần như đồng thanh: "Chuyện vui gì?"

Lúc trước Tí Còi còn đang mơ màng chưa tỉnh ngủ, tinh thần tỉnh táo, mắt sáng bừng lên, khom lưng chạy vội, cưỡi trên một chiếc ghế đẩu, ngửa đầu nhìn người, mỉm cười chờ nghe kể chuyện.

A Thái không che giấu, nói thẳng: "Người ta thích nhất tìm được lang quân như ý!"

Hắn vừa dứt lời, trong viện bỗng vang lên tiếng cười nhạo.

Đặc biệt là người gầy kia, nhắm mắt lại, đưa tay chỉ người, cười rất vui.

"Ngươi là kẻ không có tiền đồ, người ngươi thích nhất tìm được lang quân như ý rồi vui vẻ như vậy! Cũng không phải gả cho ngươi, có phải ngươi ngốc không? Hẳn nên khóc đi! Ngươi còn cười!"

Mặt A Thái đỏ bừng, nghiêm mặt, nói năng cũng run rẩy vài phần.

"Sao... Sao có thể gả cho ta! Nói hươu nói vượn, ngươi mới ngu đó! Nàng, nàng chính là người ta thích nhất, ta chính là hy vọng nàng tốt, càng tốt càng tốt! Tốt nhất là người phúc nhất trong thiên hạ này, không, kiểu gì cũng phải là loại thích kia!"

Tí Còi vẫn cười ha ha.

Buổi chiều, phủ Ninh Quốc Công

Nhan Tịch mới vừa ngủ trưa tỉnh lại không lâu, đang ngồi trước bàn vẽ tranh viết chữ.

Thanh Liên từ bên ngoài đi vào, đi đến bên cạnh nàng: "Tiểu thư, A Thái đã trở lại."

Tiểu cô nương giương mắt, nhìn thấy trên mặt Thanh Liên mang ý cười, lại nhớ ngày tháng, trong lòng kích động, ánh mắt dò hỏi.

Thanh Liên mím môi gật đầu.

Nhan Tịch lập tức buông bút lông sói trong tay xuống.

"Mau cho hắn vào."

Đảo mắt A Thái đã được mời vào, cửa phòng cũng bị đóng lại.

Nhan Tịch nhìn thấy gã sai vặt không kịp chờ đợi há miệng: "Tăng?"

Gã sai vặt gật đầu thật mạnh, lại liên tiếp gật ba bốn cái.

"Tính ra tăng gấp đôi!"

Thanh liên, đào hồng trong phòng, kể cả Nhan Tịch cũng rất vui vẻ.

"Tiểu thư thật đúng là Thần Toán Tử!"

Đào Hồng không nhịn được tán thưởng, tiếp tục nói: "Vậy hôm nay tăng, mau bán hết đi!"

Lần này A Thái hồi phủ ngoại trừ muốn báo tin tức tốt cho tiểu thư biết, một cái khác là để hỏi thăm chuyện kế tiếp của tiểu thư.

Lúc này là cơ hội tốt, có nên bán hết toàn bộ ngay hôm nay không?

Đào Hồng nói xong, ba người đều nhìn về phía tiểu thư, chờ nghe nàng nói.

Nhan Tịch xác định lắc đầu.

"Trước không, đợi thêm bốn ngày, sau đó sẽ tăng lên."

Ba người A Thái đều khϊếp sợ, một là bạch điệp tử này còn có thể tăng lên, hai là lời chắc chắn của tiểu thư.

Tiểu thư từ nhỏ đến lớn nổi danh băng tuyết thông minh, học cái gì cũng rất nhanh, không chỉ tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa, còn có khả năng ghi nhớ kinh người, có bản lĩnh đã gặp qua là không quên được, phàm là tiên sinh đã dạy cho nàng thì không có người nào không khen.

Mấy người cùng nàng lớn lên, có thể nói là hiểu rất rõ, mặc dù không biết nàng làm sao biết được, nhưng tự nhiên tin tưởng phán đoán của nàng.

A Thái gật đầu ngay: "Được!"