Chương 5

Thẩm Chỉ Ngọc không quen người khác chạm vào người, y sẽ cảm thấy khó chịu và theo bản năng mà tránh đi.

Quả nhiên, tiểu quan kia duỗi tay chạm tới, y không tự chủ được mà lùi lại tránh đi.

Tiểu quan sửng sốt còn muốn duỗi tay sờ lần nữa lại bị Lạc Tầm Phong chặn lại, “ Thất lễ, y không thích người khác chạm vào người.”

Tiểu quan: “……”

Vậy sao lại bảo ta sờ?

Thẩm Chỉ Ngọc cũng tự thấy nghi hoặc, y đúng là không quen người chạm vào người, nhưng đêm đó tựa hồ không thấy khó chịu, không lẽ quả thực chỉ là mộng.

Bỗng nhiên, hai chân lại bắt đầu đau, một trận tiếp một trận cảm giác như xương cốt đều vỡ.

Lạc Tầm Phong thấy sắc mặt y không đúng, vội hỏi: “ Làm sao vậy? Có phải chân lại đau?”

Thẩm Chỉ Ngọc cắn răng gật đầu.

“ Đi, chúng ta trở về trang tìm Trình đại phu!” Lạc Tầm Phong trong lòng sốt ruột, đến xe lăn cũng không cần, trực tiếp bế người lên chạy về trang.

Tiểu quan: “…..”

Không phải nói không cho chạm vào sao? Như thế nào còn bế lên?

Trong Lưu Vân sơn trang, Trình đại phu châm cứu cho Thẩm Chỉ Ngọc xong, đi theo Lạc Tầm Phong ra tới sân. Hắn * ( hắn ở đây là Trình đại phu) lo lắng, “ Độc này gần đây ngày càng liên tục phát tác, sợ là sắp áp chế không được…..”

Lạc Tầm Phong bất an hỏi: “ Nếu áp chế không được…… thì làm sao bây giờ?”

Trình đại phu thở dài: “ Vậy chỉ có thể cắt bỏ hai chân của trang chủ.”

“ Không được!” Lạc Tầm Phong tim như bị đao cắt, “ Trình đại phu, ngài nghĩ lại đi, nhất định sẽ có biện pháp khác….”

“ Ai, lão hủ vô năng *, năm năm cũng không thể giúp trang chủ giải hết độc….”

Độc này cũng quá nặng, năm đó nếu không phải kịp thời phong bế huyệt vị chỉ sợ Thẩm Chỉ Ngọc cũng không thể sống đến hôm nay.

“ Diêu Tùng!” Lạc Tầm Phong hận không thể thiên đao vạn quả người này. Thẩm Thập Ngũ từng nói Diêu Tùng năm đó là phó trang chủ vì muốn giành lấy Lưu Vân sơn trang cho riêng mình mà hạ độc mưu hại Thẩm Chỉ Ngọc. Sau khi sự tình bại lộ hắn liền bỏ chạy, đến nay Lưu Vân sơn trang cũng chưa tìm được tên hỗn đản kia *……..

Đêm đó, ở Lưu Vân sơn trang, Lạc Tầm Phong cùng Tôn tổng quản uống vài vò rượu. Hai người uống say như chết, cả hai đều bị người nâng trở về sương phòng *.

Nửa đêm, người vốn say như chết, Lạc Tầm Phong lén lút đi địa lao, thả chạy Yến Cửu Phi.

Sáng sớm hôm sau, Lạc Tầm Phong mới vừa mở cửa phòng liền nghe thấy Thẩm Thập Ngũ ở trong sân hùng hùng hổ hổ *, “ Hỗn đản! Khốn nạn! Không biết xấu hổ!”

Thẩm Chỉ Ngọc ngồi ở bên bàn đá khẽ xoa roi mềm của y.

Lạc Tầm Phong đi qua giả vờ hỏi một chút, sao lại như thế này, khi biết được Yến Cửu Phi đã chạy thoát liền phụ họa cùng Thẩm Thập Ngũ hung hăng mắng vài câu.

Thẩm Thập Ngữ một bên sờ lông chó một bên tức giận nói: “ Nếu ta lại thấy hắn, ta nhất định để tiểu Quy cắn chết hắn!”

“ Cắn ai?” Lúc này ở bên ngoài viện bỗng nhiên có một vị lão giả tiến vào, cười tủm tỉm hỏi, “ Ai chọc tiểu Thập Ngũ của chúng ta tức giận rồi?”

Thẩm Thập Ngũ kinh hỉ * hô: “ Mục sư phụ!”

Lạc Tầm Phong: “Mục tiền bối?”

Thẩm Chỉ Ngọc: “ Sư phụ?”

Mục Trì gật đầu: “ Ngoan, đều ngoan….”

Thẩm Chỉ Ngọc châm trà * cho Mục Trì, “Sư phụ không phải đi Sầm Châu thăm bạn sao?”

“ Ta nghe nói Lục Tri Niên tới Vân Châu” Mục Trì đi tới cạnh bàn ngồi xuống, “ Vốn định đem hắn bắt về trang khám chân cho ngươi nhưng tìm vài ngày vẫn không tìm thấy hắn.”

Lạc Tầm Phong: “ Quái y Lục Tri Niên?”

Mục Trì: “ Đúng, người này hành tung bất định *, mấy năm nay cũng không biết trốn ở đâu tận đến mấy ngày trước mới có tin tức của hắn.”

Lạc Tầm Phong trong lòng thấy mừng “ Hắn ở Vân Châu? Có từng xuất hiện ở đâu không? Tiểu bối đi tìm…..”

Mục Trì xua tay, “ Ta đều đã tìm vài ngày chỉ sợ hắn lại đi rồi.”

“ Sư phụ không cần lo lắng” Thẩm Chỉ Ngọc nói, “ Mặc dù là Lục Tri Niên cũng không nhất định có thể giải hết được độc này.”

Mục Trì: “ Tất cả đều phải thử một lần mới biết được. Năm đó, ngươi còn bị tên hỗn trướng họ Diêu kia chém một đao, đều đã bước một chân vào quỷ môn quan, lão Trình khó khăn lắm mới có thể kéo ngươi trở về. Yên tâm đi, tất có biện pháp.”

Lạc Tầm Phong trong lòng chấn động. Hắn không hề biết, Thẩm Chỉ Ngọc năm đó bị Diêu Tùng chém một đao đến mức tính mạng khó giữ nổi.

Hắn đột nhiên nhớ tới bên hông Thẩm Chỉ Ngọc có một vết sẹo, là vết thương cũ mà năm đó lưu lại. Hiện tại, nó giống như một lưỡi đao vừa nhọn vừa sắc bén cứa vào ngực hắn.

Hắn đau lòng không thôi, gian nan hỏi: “ Vết sẹo bên hông của ngươi chính là khi đó lưu lại?”

Thẩm Chỉ Ngọc nâng mắt nhìn hắn, sau một lúc lâu mới nói: “ Ngươi sao lại biết bên hông ta có một vết sẹo?”

Lạc Tầm Phong: “……”

Mục Trì bỗng vỗ đùi, “ Được đấy, tiểu tử này, ngươi có phải hay không nhìn lén đồ nhi ta tắm rửa?!”

Lục Tầm Phong: “……. Đúng……”

Nhìn lén tắm rửa…… Cũng không cần bị bằm thay vạn đoạn đi…..

———————————————————————————————————–

Chú thích:

Lão hủ vô năng: là bất tài, ý là Trình đại phu tự nhận mình y thuật kém cỏi, không thể giải được độc đấy.

Hỗn đản: là khốn nạn, khốn kiếp

Sương phòng: phòng ngủ.

Hùng hùng hổ hổ: là hung hăng, dữ tợn

Kinh hỉ: là vừa ngạc nhiên vừa vui mừng

Châm trà: là pha, rót trà.

Hành tung bất định: là không thể xác định rõ, nắm rõ hành tung, đường đi, nơi ở.