Chương 39: Phiên ngoại 1

Có tin nói một phú thương ở Kỳ Châu có Huyết Linh Chi là do sư huynh Lý Thầm của Giang Vũ Nhi mang đến. Khi đó, chân của Thẩm Chỉ Ngọc còn chưa tốt, vẫn giống như mọi khi, mỗi lần từ sau núi trở về Lạc Tầm Phong sẽ chờ ở trong viện rồi lau mồ hôi cho y.

Lý Thầm vẫn luôn cửa viện không đi chỉ muốn trèo tường, lúc rơi xuống đất chân đạp vào đuôi chó liền bị tiểu Quy tức giận đuổi theo đến mức kêu cứu mạng.

Lạc Tầm Phong nghe thấy tiếng hét, đang muốn ra ngoài xem, mới vừa mở cửa đã đυ.ng vào Lý Thầm chạy tới.

Hai người song song té ngã trên mặt đất, cả người Lý Thầm đè lên người Lạc Tầm Phong.

Thẩm Chỉ Ngọc: “….”

Lạc Tầm Phong bị ép tới mức không thở nổi, đẩy đẩy Lý Thầm “ Lý huynh mau đứng lên.”

Lý Thầm nằm im không dám động đậy, nhìn tiểu Quy đang gầm gừ cách đó không xa, nói:

“ Đuổi con chó kia đi trước đã.”

Thẩm Chỉ Ngọc vung tay lên, tiểu Quy mới không tình nguyện bỏ đi.

“ Con chó này của các ngươi dữ quá.” Lý Thầm bỏ dậy từ trên người Lạc Tầm Phong, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói “ Nếu không phải ta chạy nhanh thì đã thành cơm chiều của nó rồi.”

Thẩm Chỉ Ngọc: “ Bình thường tiểu Quy cũng không tùy tiện cắn người, trừ phi dẫm vào đuôi nó.”

“….” Lý Thầm chột dạ mà sờ mũi “ Khụ khụ… Ta nghe nói các ngươi đang tìm Huyết Linh Chi?”

Lạc Tầm Phong nói: “ Đúng vậy, Lý huynh có tin tức gì sao?”

Lý Thầm nói: “ Lúc trước ta ở trong nhà của một phú thương ở Kỳ Châu đã nhìn thấy nó.” Hắn nói hết sự việc mình biết cho Lạc Tầm Phong cùng Thẩm Chỉ Ngọc nhưng không biết phú thương kia có chịu nhường Huyết Linh Chi không.

Lạc Tầm Phong cảm ơn Lý Thầm cũng đã nói sẽ tự mình đến Kỳ Châu tìm phú thương kia.

Lý Thầm sợ bị chó cắn nên nói xong liền vội vã chạy đi, đến cơm chiều cũng không ở lại ăn.

———————-

Buổi tối, Lạc Tầm Phong xoa chân cho Thẩm Chỉ Ngọc xong, nói ngày hôm sau muốn đi Kỳ Châu.

Thẩm Chỉ Ngọc: “ Ngãy mai đã đi rồi?”

Lạc Tầm Phong gật đầu “ Kỳ Châu ở hơi xa, nếu để lâu ta sợ sẽ có biến cố.”

Thẩm Chỉ Ngọc an tĩnh một lúc, hỏi: “ Khi nào thì về?”

Lạc Tầm Phong: “ Chắc hẳn phải hơn một tháng.”

Thẩm Chỉ Ngọc nhíu mày nói: “ Lâu như vậy?”

Lạc Tầm Phong một tay áp y ở trên giường, tựa trán vào trán y nhẹ giọng nói: “ Đúng vậy, lâu như thế ngươi có nhớ ta không?”

Thẩm Chỉ Ngọc nhìn hắn, bỗng nhiên nghiêng người, áp lại Lạc Tầm Phong ở dưới thân.

“ Về sau….” Thẩm Chỉ Ngọc nói “ Không được để người khác đè lên ngươi.”

Lạc Tầm Phong ngẩn người nhớ tới tình huống hôm nay bị Lý Thầm ngã đè lên.

“ Chỉ Ngọc” Lạc Tầm Phong ôm y, dưới đáy mắt đầy ý cười “ Ngươi ghen hả?”

Ánh mắt Thẩm Chỉ Ngọc có phần trốn tránh “ Không có.”

Lòng bàn tay Lạc Tầm Phong chui vào trong áo, đặt lên hông y “ Được, vậy không cho người khác áp chỉ cho mình ngươi áp được không?”

Lòng bàn tay có một lớp chai mỏng mơn trớn sau eo, lần xuống dưới tìm kiếm vừa thô lỗ lại ấm áp.

Ấm áp dưới thân chậm rãi chảy đi khắp người, giống như đang trong thủy triều, Thẩm Chỉ Ngọc khó nhịn mà rêи ɾỉ ra từng tiếng.

Lạc Tầm Phong ngẩng mặt, hôn lên môi ướŧ áŧ của y, nuốt lấy âm cuối run rẩy của y.

Hơi thở giao triền nhau giữa những cánh mũi, Thẩm Chỉ Ngọc bám vào vai Lạc Tầm Phong, hơi thở quen thuộc bao phủ bốn phía, tình triều tràn lan, hơi thở đan chéo nhau, nóng tới mức dường như chui vào trong cơ thể.

“ Ưm…”

Tay Lạc Tầm Phong đặt ở eo y, muốn xoay người áp xuống lại bị Thẩm Chỉ Ngọc ngăn lại.

“ Ngươi đừng nhúc nhích” Y thở dốc nói, hồng cả hai tai “ Ngươi đã nói, để ta áp….”

Lạc Tầm Phong đáy mắt đỏ lên, ngực phập phồng lúc lên lúc xuống “ Chỉ Ngọc…”

Thẩm Chỉ Ngọc đỡ ngực hắn, chậm rãi cọ hắn, cả người phiếm hồng, muốn che dấu du͙© vọиɠ của mình.

“ Ưm…” Chóp mũi Thẩm Chỉ Ngọc chảy mồ hôi, tiếng rêи ɾỉ hỗn loạn ở trong miệng, lẩm bẩm nói “ Hết sức rồi….”

Lạc Tầm Phong khẽ hôn chóp mũi y, hơi thở nóng đến dọa người, hắn nói, vậy để ta.

Đêm đó, Thẩm Chỉ Ngọc đã khóc rất lâu, hai chân muốn bỏ chạy nhưng không dùng được lực, bị Lạc Tầm Phong siết chặt eo, từng chút một đỉnh vào chỗ sâu.

Y nhũn người ra dựa vào người Lạc Tầm Phong, ngón tay cuộn lại tóm vai hắn, vừa thở hổn hển vừa run rẩy trong lúc hoan tình.

Về sau không áp nữa, y vừa choáng váng vừa nghĩ, quá mệt rồi.