Chương 34

Lời này khiến cho Thẩm Chỉ Ngọc nhớ tới giữa bọn họ còn có chuyện còn chưa tính toán xong, tức khắc lạnh mặt “ Phải, ngươi quả thật rất tỉnh táo, lại còn thông đồng với Yến Cửu Phi lừa ta!”

“ Ta không tỉnh táo.” Lạc Tầm Phong nói “ Ta uống say rồi nên cho rằng đang nằm mơ.”

Thẩm Chỉ Ngọc có chút khó hiểu “ Nằm mơ?”

Lạc Tầm Phong giơ tay gạt giọt nước ở chóp mũi y “ Đúng vậy, ban đêm mỗi khi nhớ tới ngươi ta đều nằm mơ. Chỉ Ngọc, ngươi có biết ba năm nay, ta đã nằm mơ giấc mộng đấy bao lần rồi không?”

Thẩm Chỉ Ngọc hơi bực mình “ Ngươi….”

“ Ta biết, ta không nên nằm mơ như thế” Lạc Tầm Phong cười khổ một tiếng “ Nhưng ta không quản được chính mình.”

Hắn nói ngươi biết tại sao ta thích nhất hoa lê trắng không? Vì lần đầu tiên ta gặp được ngươi, lúc đó ta đang uống rượu lê hoa bạch.

Từ lúc đấy xuân sắc mãn thành, ta không thể rời mắt khỏi ngươi.

Hắn nói, lần thứ hai gặp y không phải vừa khéo mà do ta hỏi nha dịch. Bọn họ nói ngươi là trang chủ của Lưu Vân sơn trang. Ta ngồi uống trà ở túp lều ngoài sơn trang năm ngày liền mới thấy ngươi ra khỏi cửa. Ta không biết nên nói gì với ngươi trong lúc sốt ruột buột miệng nói muốn báo thù giang hồ. Sau khi ngươi thua liền không vui, ta hối hận đến mức hai ngày không ngủ… Sau lại chọc Thập Ngũ, bị tiểu Quy truy đuổi, cướp rượu của Mục tiền bối, tất cả đều là ta cố ý làm, ta chỉ muốn ở gần ngươi một chút.

Hắn nói, ba năm nay không ai biết người trong lòng của hắn là ai. Y thích ăn hạt dẻ Trương bá làm, không thích ăn rau, mỗi khi tức giận đều muốn nắm quả cam, mỗi khi mệt mỏi lại ôm chăn ngủ. Y không thích nói chuyện nhưng khi có tâm sự sẽ nói cho ta nghe… Mỗi khi thấy y cười với ta, ta đều muốn hôn y….

Lạc Tầm Phong tiến lại gần, hắn nói: “ Thẩm Chỉ Ngọc, ta thích ngươi.”

Tim Thẩm Chỉ Ngọc đập càng ngày nhanh hơn “ Ngươi lại lừa ta?”

Lạc Tầm Phong có chút nóng nảy “ Ta lừa ngươi làm gì chứ?!”

Thẩm Chỉ Ngọc: “ Vậy tại sao lúc trước ngươi không nói?”

Lạc Tầm Phong: “ Ngươi nói ngươi thích nử tử, ta sao dám nói?!”

Thẩm Chỉ Ngọc ngây ngốc “ Ta nói thích nữ tử bao giờ?”

“ Trung thu năm ngoái” Lạc Tầm Phong nói “ Lúc ở trên nóc nhà chính miệng ngươi nói.”

Đêm trung thu năm ngoái, bọn họ ngồi trên nóc nhà cùng uống rượu với nhau, Lạc Tầm Phong nói từ một người thợ rèn ở phía đông thành vừa lấy vợ lại nói tới Tây Thi đậu hủ vừa gả đi ở phía Tây thành, quanh co lòng vòng cả ngày mới giả vờ lơ đãng hỏi, vậy ngươi thích người như thế nào?

Thẩm Chỉ Ngọc nằm trên nóc nhà, nhìn mặt trăng tròn vo trên trời, thuận miệng nói, nữ nhân dịu dàng một chút.

Y nói gì đều đã quên nhưng Lạc Tầm Phong lại coi là thật khiến cho trong lòng dù có ngọn lửa đang cháy hừng hực nhưng vẫn không dám nói ra tâm tình của chính hắn.

Bây giờ chỉ một chút xúc động liền cái gì cũng nói hết, tâm hắn đều muốn chìm dưới đáy nhiệt tuyền.

Bên tai Thẩm Chỉ Ngọc hơi hồng chút, bỗng nhiên giãy giụa nói: “ Buông ra, ta muốn quay về.”

Lòng Lạc Tầm Phong càng trầm hơn “ Chỉ Ngọc, ta….”

Thẩm Chỉ Ngọc đi tới cạnh áo lấy quần áo “ Quay ra chỗ khác đi.”

Lạc Tầm Phong chỉ có thể xoay người sang chỗ khác, chờ Thẩm Chỉ Ngọc mặc xong quần áo mới ủ rũ cụp đuôi đứng lên ôm người trở về.

Dọc trên đường đi, hai ngươi không nói gì cả, đến tận lúc đi vào trong viện, Thẩm Chỉ Ngọc mới bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “ Ta không thích nữ nhân.”

Lạc Tầm Phong hơi dừng bước.

Thẩm Chỉ Ngọc lại nói: “ Ta không đổ rượu của ngươi.”

Lạc Tầm Phong sửng sốt “ Không đổ?”

Thẩm Chỉ Ngọc khẽ gật đầu nói: “ Giấu dưới giường ta.”

Lạc Tầm Phong đẩy cửa phong ra đi vào, đặt người ở trên giường rồi vạch khăn lên nhìn, quả nhiên nhìn thấy vò rượu Thẩm Chỉ Ngọc nhưỡng kia.

Hắn lấy rượu ra, hỏi: “ Tại sao lại không đổ?”

Thẩm Chỉ Ngọc xoay người sang chỗ khác ôm chăn nói: “ Không định đổ.”

Lạc Tầm Phong: “ Vậy sao trước lại lừa ta nói đã đổ rồi?”

Thẩm Chỉ Ngọc: “ Là ngươi gạt ta trước.”

“ Vậy bây giờ ngươi trả lại cho ta….” Trong lòng Lạc Tầm Phong từng tiếng tim đập ‘ thình thịch thình thịch’ “ Có phải ngươi hết giận ta rồi?”

Thẩm Chỉ Ngọc trầm mặc một lúc, nói: “ Chiếm chỗ.”

Lạc Tầm Phong không nói chuyện nhưng Thẩm Chỉ Ngọc lại nghe thấy thanh âm rượu đổ ra truyền từ phía sau. Y vừa quay đầu muốn nhìn xem, lại thấy Lạc Tầm Phong ghé người tới.

Trong lúc môi chạm môi, một dòng nước mát lạnh chảy vảo miện, một mùi hương rượu tràn ngập cổ họng.

Y nghe thấy Lạc Tầm Phong nhẹ giọng cười khẽ nói: “ Ngươi cũng luyến tiếc đúng không? Vò rượu này là ta cùng ngươi nhưỡng với nhau.”

“ Ta sai rồi, ta không nên hỏi ngươi thích người thế nào” Lạc Tầm Phong dán môi y hỏi “ Thẩm Chỉ Ngọc, ngươi thích ta không?”