Chương 23

Lạc Tầm Phong nhìn bộ dạng này của Thẩm Chỉ Ngọc, có vẻ như y không nhớ rõ chính mình nửa tỉnh nửa mộng đã làm cái gì.

Ngủ đến mơ hồ rồi? Hắn cười nhẹ, bỏ tay xuống, muốn xoa đôi mắt vẫn còn buồn ngủ của y nhưng chung quy vẫn không dám.

Thẩm Chỉ Ngọc nhìn trời ở ngoài của sổ “ Giờ nào rồi?”

Lạc Tầm Phong cầm áo ngoài từ trên giá xuống mặc cho y “ Chắc hẳn vẫn còn sớm. Thập Ngũ còn chưa qua đây.”

Bọn họ rửa mặt xong liền đi ra ngoài ăn sáng, sau đó Thẩm Chỉ Ngọc đi tới Phương phủ còn Lạc Tầm Phong ở trong sơn trang chờ y về.

Nhưng sau khi Thẩm Chỉ Ngọc tới Phương phủ rồi trở về trang, nói rằng tên gia phó kia đã chết.

“ Đã chết?!” Lạc Tầm Phong nghe tin tức mà Thẩm Chỉ Ngọc mang về, giật mình nói “ Hắn chết như thế nào?”

Thẩm Chỉ Ngọc nói: “ Trước ngực có một vết cào rất lớn, da thịt đều tróc bong hết ra.”

“ Diêu Tùng?!”

Thẩm Chỉ Ngọc gật đầu “ Có vẻ là hắn.”

“ Ta vốn nên sớm nghĩ đến “ Lạc Tầm Phong cả giận nói “ Gia phó của Phương phủ, Huyết Linh Chi lại biến mất không có tung tích gì, bạc không rõ lai lịch….. Có vẻ như Huyết Linh Chi kỳ thật vẫn luôn ở trong Phương phủ, Diêu Tùng đã mua chuộc tên gia phó kia rồi giấu Huyết Linh Chi đi!” Hiện tại hắn lại gϊếŧ người diệt khẩu cầm Huyết Linh Chi đi.

“ Đồ nhi!” Ở ngoài viện bỗng truyền tới tiếng Mục Trì, lão khiêng một người mặc hắc y phục tiến vào “ Đồ nhi, ta nhặt được hắn ở bờ sông.”

Chỉ thấy người nọ cả người ướt đẫm phỏng chừng là do ngâm trong sông quá lâu. Mục Trì đặt hắn ở trên mặt đất, Lạc Tầm Phong vừa nhìn liền khϊếp sợ “ Yến Cửu Phi?!”

Sắc mặt Thẩm Chỉ Ngọc cũng trở nên lạnh lùng.

Mục Trì hỏi: “ Các ngươi biết hắn?”

Lạc Tầm Phong không nói gì đi qua lắc lắc người đang hôn mê “ Yến Cửu Phi, Yến Cửu Phi…..”

Yến Cửu Phi khẽ mở mắt, vừa nhìn thấy Lạc Tầm Phong, hắn liền vội vàng nói: “ Lạc đại hiệp? Cứu mạng, có người muốn gϊếŧ ta!”

Lạc Tầm Phong: “ Giang Vũ Nhi?”.

||||| Truyện đề cử: TruyenHD |||||

“ Không phải, chính là kẻ hôm qua truy đuổi ngươi kìa!”

“ Diêu Tùng?” Lạc Tầm Phong ngạc nhiên nói “ Hắn vì sao phải gϊếŧ ngươi?”

Yến Cửu Phi cũng rất mông lung, không hiểu “ Ta cũng không biết nữa, ta hôm qua lẻn vào nha môn tìm ngươi nhưng lại đi nhầm liền nghe được hắn đang cùng một công công nói chuyện, nói chưa được mấy câu hắn liền xông tới muốn gϊếŧ ta! Nếu không phải ta nhanh chạy đi, bơi qua nửa con sông thì hiện tại sợ là ta đã mất mạng rồi!”

Lạc Tầm Phong: “ Ngươi đến nha môn tìm ta làm gì?”

Yến Cửu Phi lúc này mới chợt nhớ tới Lục Tri Niên, vội la lên: “ Lục, Lục….Độc của Lục tiền bối bắt đầu phát tác rồi!”

“ Cái gì?!” Thần sắc Lạc Tầm Phong trở nên ngưng trọng, hắn nghĩ nghĩ rồi đứng lên đi ra ngoài “ Ta đi tìm Huyết Linh Chi.”

“ Lạc Tầm Phong, ngươi đứng lại!” Thẩm Chỉ Ngọc hô “ Ngươi muốn đi tìm Diêu Tùng?”

Lạc Tầm Phong gật đầu “ Chỉ có thể làm vậy.”

Thẩm Chỉ Ngọc nói: “ Hiện tại ở trong nha môn đều là người của Vương phủ, cứ cho ngươi có thể lấy được Huyết Linh Chi vậy ngươi định thoát ra như nào?”

Lạc Tầm Phong đi tới chỗ y ngồi xổm xuống nhìn y nói: “ Không có việc gì, ta có biện pháp.”

“ Ngươi…..” Thẩm Chỉ Ngọc dừng một chút, nói “ Để sư phụ đi cùng ngươi.”

Mục Trì cũng nói: “ Đúng vậy, càng nhiều người sẽ dễ tiếp ứng.”

Lạc Tầm Phong đành phải đáp ứng, cùng với Mục Trì đi ra ngoài cửa.

Yến Cửu Phi đang vắt quần áo ướt đẫm nước trên người, hắn vừa định đứng lên lại chợt nhớ ra mình bị mang về Lưu Vân sơn trang!

Hắn bỗng nhiên thấy sống lưng rét run.

————————

Ở trong nha môn, Diêu Tùng đẩy cửa phòng ra liền thấy có người đang đứng trong phòng “ Lạc Tầm Phong?!”

Lạc Tầm Phong vội che ngực, nói: “ Ta trở về cứu Lục tiền bối, ngày khác ta sẽ tính sổ với ngươi!”

Diêu Tùng phản ứng đầu tiên là hoài nghi hắn cầm Huyết Linh Chi đi, vội vàng đi tới ám cách ở trên tường. Chạy được một nửa liền phát hiện chính mình bị lừa vừa muốn xoay người lại bị Lạc Tầm Phong đột nhiên đá tới ven tường.

Lạc Tầm Phong cầm Huyết Linh Chi ra từ ám cách, cười nói: “ Ta quả thật rất vội đi cứu Lục tiền bối.”

Diêu Tùng chống tường đứng dậy, cắn răng nói: “ Ngươi cho rằng chính mình chạy trốn được sao? Người tới!”

Ở ngoài viện ồn ào một trận rồi một đám người ùa vào phòng, trong tay đều cầm đao kiếm bao vây phòng gắt gao.

Diêu Tùng cười nói: “ Ngươi muốn chạy?”

Lúc này, tri phủ Châu Hoài Sơn lại mang theo một đám nha dịch đến quát: “ Lạc Tầm Phong, ngươi thân là bộ khoái lại dám đối nghịch với Vương gia! Người tới, bắt hắn lại cho ta!” Hắn quay đầu nói với Diêu Tùng “ Không làm phiền các vị đại nhân, bản quan nhất định sẽ giáo huấn hắn thật tốt!”

Vì thế, một đám nha dịch hùng hổ xông lên lại bị Lạc Tầm Phong đạp vài cái liền khí thế rào rạt đổ ngã chồng lên nhau, đè nặng lên thị vệ của vương phủ khiến tất cả trở nên lộn xộn.

Diêu Tùng thấy thế vừa muốn tự mình lên lại thấy Châu Hoài Sơn nhặt cây đao lên, dường như nổi điên vọt tới “ Buồn cười thật, Lạc Tầm Phong, bản quan liều mạng với ngươi!” Sau đó, hắn bị vấp chân liền bổ nhào lên người Diêu Tùng.

Lạc Tầm Phong nhân cơ hội vượt qua đám người chạy ra ngoài.

“ Đứng lại!” Diêu Tùng giãy giụa muốn đứng lên nhưng Châu Hoài Sơn lại gắt gao đè nặng người hắn, luôn miệng kêu: “ Ôi ôi, eo của bản quan…..”

Sắc mặt Diêu Tùng xanh mét —- Ngươi béo như vậy, làm gì có eo chứ!!!

—————–

Lạc Tầm Phong cùng Mục Trì vội vàng chạy về Ỷ Trúc lâu.

Lục Tri Niên sắc mặt tái nhợt, môi phát tím nhưng may mắn người vẫn còn thanh tỉnh, nhìn thấy bọn họ liền nhanh chóng chỉ cách làm Huyết Linh Chi cho bọn họ.

Mục Trì một bên quạt lò nóng, một bên nhìn Giang Vũ Nhi đang ngồi ở ven tường, hỏi Lạc Tầm Phong: “ Sao lại trói cô nương kia?”

Lạc Tầm Phong cũng không biết nên nói từ đâu, đành phải nói là Yến Cửu Phi trói.

Lục Tri Niên sau khi dùng xong Huyết Linh Chi liền ngủ, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn, lúc này Lạc Tầm Phong mới yên tâm, lưu lại Mục Trì chăm sóc lão còn chính mình trở về Lưu Vân sơn trang.

Hắn vừa mới bước vào cửa viện liền thấy Yến Cửu Phi đang bị trói ở trong sân còn Thẩm Chỉ Ngọc đang ngồi bên bàn đá uống trà.

“ Lục tiền bối làm sao rồi?” Thẩm Chỉ Ngọc hỏi nhưng lại không nhìn hắn.

Lạc Tầm Phong bỗng cảm thấy chân mình đều nhũn hết ra “ Không…. không có việc gì….”

“ Vậy thì tốt.” Thẩm Chỉ Ngọc nhàn nhạt nói “ Ngươi không muốn nói gì sao?”