Chương 22

Trong mật ám ở dưới Ỷ Trúc lâu, khi Giang Vũ Nhi tỉnh lại, nàng phát hiện chính mình đang bị trói, trong miệng cũng bị mảnh vải chặn lại, nói đều không nên lời, nàng tức giận “ô ô” vài tiếng.

Yến Cửu Phi còn đang ngồi ở trước mặt nàng, bất đắc dĩ nói: “ Cô nãi nãi, chúng ta thương lượng một chút, ta thả ngươi ra nhưng ngươi đừng tiếp tục đuổi giểt ta được không?”

Giang Vũ Nhi: “ Ưhm ưhm ưhm!”

Yến Cửu Phi: “ Muốn ta nói sao ngươi mới chịu tin ta chứ, ta thật sự không nhìn lén ngươi tắm rửa!”

Giang Vũ Nhi: “Ưhm ưhm ưhm!”

Yến Cửu Phi tức lên liền nói: “ Muốn nhìn ta cũng phải tìm người có ngực lớn để nhìn chứ, còn ngươi muốn ngực không có ngực, muốn mông không có mông, ta còn không thèm nhìn đâu!!”

“ Ưhm!” Giang Vũ Nhi tức giận đến mức mặt đều bừng, nhấc chân muốn đạp hắn.

“ Uỳnh” một tiếng, phía sau truyền đến một trận tiếng vang. Bát bã trà trong tay Lục Tri Niên rơi xuống đất vỡ nát thành từng mảnh.

Yến Cửu Phi đi qua hỏi: “ Tiền bối, ngài làm sao vậy?”

Lục Tri Niên kéo cổ tay áo lên, trên cánh tay từng đường máu đã bắt đầu chuyển tím.

Yến Cửu Phi cả kinh nói: “ Tiền bối, này….”

Lục Tri Niên than một tiếng: “ Chỉ sợ là đã bắt đầu phát độc rồi.”

Yến Cửu Phi: “ Vậy phải làm sao bây giờ?!”

Lục Tri Niên buông tay áo nói: “ Sinh tử đều có mệnh.”

“ Không được!” Yến Cửu Phi vội nói “ Lạc Phong trước khi rời đi đã kêu ta chăm sóc ngài, nếu có chuyện gì xảy ra, hắn nhất định sẽ một đao chém chết ta!”

Hắn đứng lên đi vài bước, nói: “ Ta sẽ đi tìm Lạc Phong!”

Hắn biết Lạc Tầm Phong là bộ khoái của nha môn Vân Châu, tất nhiên hắn sẽ ở trong nha môn, vì vậy nhân lúc đêm tối, hắn chạy tới nha môn.

Nhưng hắn không biết chính xác Lạc Tầm Phong đang ở đâu nên chỉ có thể nhảy qua tường vây nha môn rồi lén lén lút lút tìm khắp nơi.

Hắn nhẹ nhàng đi tới sương phòng * trong nha môn, vừa muốn bước vào bỗng nghe thấy tiếng người đang nói chuyện.

Hắn tránh ở bên cửa viện hơi ngó đầu vào nhìn, nhìn thấy người hôm nay mang theo một đám người truy bắt Lạc Tầm Phong ở trên phố đang cùng một công công nói chuyện.

Công công kia nhỏ giọng hỏi: “ Sao đến giờ còn chưa bắt được Lục Tri Niên?!”

Người kia nói: “ Có người đang giúp hắn.”

“ Quản hắn có người nào giúp, vẫn nên nhanh bắt hắn về giao cho Vương gia!”

“ Ta nhất định sẽ mau chóng cho Vương gia một câu trả lời, Phùng tổng quản yên tâm, việc này qua mấy ngày nữa liền xử lý xong.

“ Nên là như vậy” Phùng An nói “ Tốt nhất đừng có thêm chuyện gì xảy ra!”

Diêu Tùng nói: “ Tổng quản không cần phải lo lắng, việc giữa ngươi và ta sẽ không có người thứ ba biết được.”

Phùng An tựa như đau lòng khó nhịn được nói “ Phùng An ta đã hầu hạ Vương gia hơn ba mươi năm, ta luôn trung thành và tận tâm, ai ngờ…..”

“ Người chi hậu thế, tự nhiên vì mình mà mưu * ” Diêu Tùng nói “ Phùng tổng quản không cần nghĩ nhiều.”

Phùng An: “ Có thể….”

Lúc này, trên tường bỗng có một con mèo nhảy xuống ‘ meo’ một tiếng dừng ở dưới chân Yến Cửu Phi làm hắn sợ tới mức lui về sau vài bước đυ.ng ngã chậu hoa đặt ở cửa ‘ loảng xoảng’ một tiếng.

Diêu Tùng sắc mặt nháy mắt biến đổi, hô: “ Ai?!”

———————————————-

Sáng sớm hôm sau, Lạc Tầm Phong bị đánh thức bởi tiếng chim kêu ở ngoài cửa sổ.

Hắn chậm rãi mở mắt ra, một lát sau mới ý thức được chính mình đang nằm ở trên giường của Thẩm Chỉ Ngọc mà y còn dựa vào ngực hắn mà ngủ.

Chỉ Ngọc không đuổi ta về phòng cách vách ngủ?

Đáy mắt hắn hiện lên vài ý cười, nhẹ nhàng nâng tay sờ mặt Thẩm Chỉ Ngọc, mặt y vừa trắng vừa mềm làm lòng hắn cảm thấy ấm áp như ánh mặt trời buổi sáng.

Thẩm Chỉ Ngọc khẽ giật giật, lẩm bẩm nói: “ Ồn….”

Lạc Tầm Phong kéo chăn đắp cho y, nhẹ giọng nói: “ Ta dậy đuổi chúng đi?”

Thẩm Chỉ Ngọc vươn bàn tay từ trong chăn ra sờ loạn trên dưới một hồi sờ đến tay Lạc Tầm Phong liền bắt lấy đặt lên tai che đi những tiếng ồn.

Lạc Tầm Phong: “ …..Ta che cho ngươi?”

Mắt Thẩm Chỉ Ngọc mở cũng không mở liền dịch vào trong lòng hắn ngủ say.

Lòng bàn tay đặt ở trên tai y vừa mềm vừa ấm, Lạc Tầm Phong nhịn không được xoa nhẹ một chút, Thẩm Chỉ Ngọc bắt lấy cổ tay áo hắn khẽ hừ một tiếng.

Yết hầu Lạc Tầm Phong khẽ động, hắn liếʍ liếʍ môi lại như nếm thấy vị ngọt.

Sao lại có vị hạt dẻ? Hắn nghĩ, không lẽ tối qua ta ăn vụng hạt dẻ ngào đường của Chỉ Ngọc?

Khi mặt trời dần dần leo lên mái nhà, Thẩm Chỉ Ngọc mới từ từ tỉnh lại, y vừa nhấc đầu liền thấy gương mặt tươi cười của Lạc Tầm Phong gần ngay trước mắt “ Ngươi tỉnh rồi?”

Thẩm Chỉ Ngọc mơ mơ hồ hồi nói: “ Ngươi che tai ta làm gì?”

Lạc Tầm Phong: “….” Ngươi tự kéo tay ta lên che.

————————————————————-

Chú thích:

Sương phòng: phòng ngủ

Ngươi chi hậu thế, tự nhiên vì mình mà mưu: ý là người ở trên đời luôn suy tính, suy nghĩ cho bản thân.