Chương 20

Thẩm Chỉ Ngọc nhìn gương mặt Lạc Tầm Phong ở gần trong gang tấc, lắng nghe từng tiếng hít thở nhè nhẹ ở trong bốn phía đều tịch mịch liền trở nên rõ ràng.

Y giơ tay chạm vào lông mày hắn, từ đầu mày đến đuôi lông mày,đầu ngón tay vuốt ve, mơn trớn lướt qua khóe mắt rồi dừng ở trên đầu mũi hắn.

Lạc Tầm Phong tựa hồ cảm thấy hơi ngứa liền cau mày lẩm bẩm kêu một tiếng: “ Chỉ Ngọc….”

Thẩm Chỉ Ngọc nhìn môi hắn đóng đóng mở mở, chậm rãi tiến lại gần.

Hô hấp càng ngày càng gần, tim đập dường như một tiếng so với một tiếng còn lớn hơn, Thẩm Chỉ Ngọc thậm chí còn gần chạm tới môi Lạc Tầm Phong, hơi thở ấm áp ở xung quanh y.

“ Trang chủ” bỗng nhiên ở ngoài viện vang lên tiếng nói lảnh lót của Thẩm Thập Ngũ, từng tiếng “ bang đát, bang đát” theo sao hắn mà tiến vào trong “ Trang chủ, có thể dùng cơm rồi ạ.”

Lạc Tầm Phong mơ mơ màng màng mở bừng mắt “ Dùng cơm?”

Mặt Thẩm Chỉ Ngọc có chút hồng, nhàn nhạt gật đầu “ Ừ, đi ăn cơm thôi.”

Thẩm Thập Ngũ đi tới bên y, cáo trạng với y, nói rằng Tôn tổng quản lại đoạt hạt dẻ ngào đường của hắn.

Lạc Tầm Phong chạy một ngày trời đều đã mệt mỏi, một bộ dáng quỷ đói đầu thai liền một hơi ăn hơn nửa bát cơm, hắn vừa ngẩng đầu liền phát hiện Thẩm Chỉ Ngọc còn chưa động đũa.

“ Chỉ Ngọc, ngươi sao lại không ăn?”

Thẩm Chỉ Ngọc nhìn nhìn hắn, nói: “ Hạt dẻ ngào đường.”

“ Không được” Lạc Tầm Phong, nói: “ Ngươi ăn cái kia rồi sẽ không ăn được cơm.”

Thẩm Chỉ Ngọc không nói một lời chỉ nhìn hắn.

Lạc Tầm Phòng đành phải nói: “ Ăn cơm trước đã, ngày mai ta sẽ mua cho ngươi ăn, được không?”

Thẩm Chỉ Ngọc suy nghĩ trong chốc lát “ Vậy ngươi nhớ phải mua.”

“ Được được, ngươi mau ăn cơm đi” Lạc Tầm Phong gắp thức ăn cho hắn “ Cái này ăn ngon….”

—————————————————–

Hôm sau, Lạc Tầm Phong vốn muốn đi Phương phủ điều tra tên gia phó kia nhưng lại nghĩ tới Phùng An còn bị nhốt ở chỗ Lục Tri Niên, cũng không biết lão tiền bối đã hỏi ra cái gì chưa, liền nghĩ đi đến xem thử.

Hắn đi được nửa đường liền phát hiện người của phủ Thừa Dương Vương đang vội vã chạy tới chỗ Lục Tri Niên đang trốn.

Hóa ra, sau khi Phùng An tỉnh lại đã trốn được ra ngoài. Ở trong con ngõ nhỏ này cũng không biết lão chạy tới chạy lui, đánh bậy đánh bạ thế nào lại chạy thoát ra được cũng vừa lúc gặp được người của phủ Thừa Dương Vương.

Hiện tại, bọn họ đang muốn chạy tới bắt giữ Lục Tri Niên.

Lạc Tầm Phong chạy nhanh vượt qua bọn họ, chạy tới chỗ Lục Tri Niên trước một bước.

Lục Tri Niên cũng đã phát hiện Phùng An đã chạy, đang thu thập mọi thứ chuẩn bị rời đi liền đυ.ng phải Lạc Tầm Phong đang vội vàng chạy đến ở cửa.

“ Lục tiền bối, đi mau!”

Bọn họ chạy ra khỏi ngõ nhỏ lại đυ.ng phải một đám người của vương phủ mà Diêu Tùng dẫn đầu.

“ Ngõ nhỏ này đúng thật rất khó tìm được” Diêu Tùng nói “ Khó trách ta đã tìm mấy ngày lại không thấy.”

Lạc Tầm Phong yên lặng sờ đao bên hông.

Diêu Tùng nhìn hắn nói: “ Lạc Tầm Phong, ngươi dám cùng Vương gia đối nghịch?”

Lạc Tầm Phong không nói gì.

Diêu Tùng: “ Ngươi đang mặc quan phục, là người của nha môn Vân Châu. Ngươi rõ ràng biết, một khi ra tay thì toàn bộ người của nha môn không ai thoát được!”

Lạc Tầm Phong trực tiếp cởi bỏ quan phục, cất cao giọng nói: “ Từ hôm nay trở đi, Lạc Tầm Phong ta không phải là bộ khoái của Vân Châu!”

“ Được” Diêu Tùng cắn răng nói “ Ngươi muốn tìm chết, ta liền thành toàn cho ngươi! Bắt hết bọn họ lại!”

Một đám người xông lên bao vây xung quanh hai người.

Lạc Tầm Phong nói với Lục Tri Niên: “ Lục tiền bối, ta sẽ chống đỡ nếu có cơ hội ngài chạy trước…..” Hắn còn chưa nói xong bỗng nghe thấy âm thanh một nữ tử hô lớn: “ Da^ʍ tặc, ngươi đứng lại!”

Sau đó liền thấy một bóng đen nhảy xuống “ Lạc đại hiệp, cứu mạng!”

Người của phủ Thừa Dương Vương còn chưa hiểu gì, Diêu Tùng hô lên: “ Người nào?!”

Yến Cửu Phi cùng Giang Vũ Nhi đều không để ý đến hắn.

Yến Cửu Phi thấy Giang Vũ Nhi đều đã đuổi gần tới mà Lạc Tầm Phong lại không cứu, hắn liền móc trong túi một nắm tiền, hô: “ Mau nhặt tiền rơi!”

Ở đầu đường, bá tính vừa nghe tiếng liền như ong vỡ tổ mà chạy tới, người người thi nhau nhặt tiền.

Lục Tri Niên thấy vậy liền học theo cũng móc một nắm tiền ném ra “ Ở đây cũng có!”

Thật nhiều người chạy tới đây chen chúc nhau loạn thành một đoàn khiến cho người vương phủ tan tác, Lạc Tầm Phong nhân cơ hội này kéo theo Lục Tri Niên chạy ra khỏi đám người.

Diêu Tùng thanh âm vẫn còn lẫn trong tiếng ồn ào của đám người “ Bắt lấy bọn họ!”

Lạc Tầm Phong cùng Lục Tri Niên chạy vội nhưng Yến Cửu Phi lại đuổi theo ở đằng sau còn kéo theo Giang Vũ Nhi vẫn luôn kêu một tiếng ‘ da^ʍ tặc’.

Yến Cửu Phi chạy phía sau Lạc Tầm Phong “ Lạc đại hiệp, cứu, cứu ta!”

Lạc Tầm Phong: “ Ta cũng đang chạy trốn.”

Yến Cửu Phi: “…..”

Bọn họ chạy một đường dài, chạy trốn tới nỗi Lục Tri Niên đều đã thở hồng hộc, lão cảm giác như xương cốt đều đã tan vỡ cả “ Dừng…. dừng lại, đừng chạy nữa….”

Lạc Tầm Phong liền đỡ lão còn Yến Cửu Phi lại tránh ở phía sau bọn họ, Giang Vũ Nhi giơ kiếm đâm tới.

“ Cô nương” Lạc Tầm Phong cầm đao chắn lại “ Bình tĩnh…”

Giang Vũ Nhi: “ Ngươi là ai? Bằng hữu của hắn?”

Lạc Tầm Phong: “ Ta……”

Giang Vũ Nhi hừ lạnh một tiếng “ Bằng hữu của da^ʍ tặc nhất định cũng là da^ʍ tặc!”

Lạc Tầm Phong: “…..”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tác giả có điều muốn nói:

(Về lý do tại sao tôi lại không hôn) Thẩm Chỉ Ngọc: Mẹ (tác giả) nói phải ăn hạt dẻ ngào đường trước rồi mới được hôn.