Chương 17

Thẩm Chỉ Ngọc hoảng sợ “ Không có…… Đồ nhi chỉ thuận miệng hỏi một chút….”

Mục Trì không tin “ Không có khả năng, ngươi sẽ vô duyên vô cớ mà hỏi cái này sao?”

Thẩm Chỉ Ngọc rũ mắt không nói lời nào.

Mục Trì lo lắng sốt ruột nói: “ Đồ nhi, ngươi đây là thích ai? Cẩn thận đừng bị người lừa….”

Thẩm Chỉ Ngọc nâng mắt lên: “ Thích?”

Mục Trì: “ Ngươi khi nhìn người ta đều mặt đỏ tim đập, chẳng lẽ không phải thích?”

Thẩm Chỉ Ngọc nghĩ nghĩ nói: “ Có thể do ta từ trước đến nay không hay cùng người khác thân cận, có lẽ là ảo giác thôi?”

Mục trì lại đập bàn một cái “ Thân cận cái gì?! Hắn đã làm gì ngươi?!”

Tai Thẩm Chỉ Ngọc ửng đỏ “ Không có gì….”

Mục Trì vô cùng đau đớn “ Nhớ năm đó, ngươi còn nhỏ như này, vi sư dỗ ngươi hai năm ngươi mới bằng lòng để ta sờ đầu một chút, lại dỗ tiếp hai năm ngươi mới bằng lòng dắt tay của ta, mặt đều không cho ta véo…. Hiện tại lại thân cận với một tên nam nhân không biết từ đâu chui ra? Tâm của vi sư….”

Thẩm Chỉ Ngọc không nhớ quá rõ “ Lâu như vậy?”

Mục Trì cả giận: “ Tất nhiên rồi, bởi vì việc này ta còn bị cha ngươi chê cười thật lâu, cười xong còn nói với ta, ngươi xưa nay đều đã như vậy, chịu để ta sờ đầu đã không tồi.”

Thẩm Chỉ Ngọc nghĩ, Lạc Tầm Phong là một năm, sau khi bọn họ nhận thức một năm, y liền có thói quen khi chân đau Lạc Tầm Phong liền không nói hai lời đã ôm y tìm Trình đại phu.

Mục Trì bỗng vỗ đầu một cái “ Không đúng! Bên cạnh ngươi trừ bỏ ta cùng Thập Ngũ thân cận, cũng chỉ có thể là tiểu Lạc?!”

Thẩm Chỉ Ngọc trong lòng nhảy dựng, phủ nhận nói: “ Không phải….”

Mục Trì càng chấn kinh “ Đồ nhi, ngươi ngoại trừ tiểu Lạc còn có nam nhân khác?!”

Thẩm Chỉ Ngọc: “….”

—————————————————————-

Lạc Tầm Phong đang đứng ở cửa nha môn khẽ hắt hơi.

Thừa Dương Vương đã đến Vân Châu thành. Không giống mấy người Diêu Tùng lén lén lút lút đến. Thừa Dương Vương mang theo một đám người tiến thẳng tới nha môn tìm tri phủ. Khuôn mặt âm trầm muốn Châu Hoài Sơn trong vòng ba ngày phải tìm ra Lục Tri Niên “ Trong ba ngày, nếu không giao ra tên lang băm họ Lục kia thì chức tri phủ này của ngươi cũng nên bỏ đi!”

Hiện giờ, nhi tử hắn đã chết, tính tình trở nên nóng nảy bất thường, Châu Hoài Sơn không dám nói nhiều liền đáp: “ Vâng, vâng…..”

Diêu Tùng cũng bị một câu ‘ Chứng cứ án mạng không đủ’ của Thừa Dương Vương mà thả ra.

Lạc Tầm Phong ở cửa đại lao nhìn hắn. Diêu Tùng cười nói: “ Như vậy đã thả tại hạ đi rồi, Lạc đại nhân cam tâm sao?”

Lạc Tầm Phong chắc chắn nói: “ Ngươi sớm muộn gì cũng phải quay về.”

Diêu Tùng: “ Lạc đại nhân vẫn nên giấu Lục thần y cho tốt trước đã.”

Lạc Tầm Phong: “ Không cần ngươi lo lắng.”

“ Xem ra lão đã rời khỏi Lưu Vân sơn trang nhưng vẫn còn ở trong thành. Chung quy Huyết Linh Chi còn chưa tới được tay, lão có khi đã phát độc rồi, huống hồ” Diêu Tùng chậm rãi nói “ Chân của Thẩm Chỉ Ngọc đã phế….”

Sắc mặt Lạc Tầm Phong trầm xuống, túm cổ áo hắn hung hăng đánh vào tường “ Ngươi thiếu y dù sớm hay muộn, cũng phải trả trăm lần ngàn lần.”

“ Ta không nợ y!” Diêu Tùng nghiến răng nói “ Là Thẩm gia bọn họ thiếu ta!”

Lạc Tầm Phong: “ Có ý gì?”

Diêu Tùng kéo tay hắn ra, vuốt cổ áo rồi xoay người rời đi “ Không liên quan tới ngươi.”

Châu Hoài Sơn đáp ứng với Thừa Dương Vương kỳ hạn ba ngày, suốt ba ngày liên tục phái người ở trong thành tìm tung tích Lục Tri Niên khắp nơi.

————————————————————

Phùng An mang theo hai người lên phố mua đồ. Hắn vốn là công công ở trong cung, sau lại vào phủ Thừa Dương Vương làm chưởng sự. Cuộc sống hàng ngày của Thừa Dương Vương từ trước đến nay đều do lão phụ trách.

Phùng An đi tới đi lui bỗng đυ.ng phải một tiểu hài tử.

“ Không có mắt phải không?!”

“ Thực xin lỗi, thực xin lỗi…” Tiểu hài tử hoảng loạn nói rồi đi.

Phùng An đi vài bước chợt sờ bên hông, phát hiện không thấy túi tiền đâu “ Đứng lại! Mau, bắt lấy tiểu hài tử kia!”

Lão cùng hai tùy tùng đuổi theo tiểu hài tử kia chạy một đoạn dài, chạy vội mới phát hiện bọn họ lạc đường.

Bọn họ đi tới đi lui, rẽ trái rẽ phải trong hẻm nhỏ nhưng vẫn không ra được.

Lục Tri Niên nghĩ Lạc Tầm Phong hôm nay tới, nghĩ ra ngoài xem sao. Ai ngờ vừa mở cửa lại cùng Phùng An bốn mắt nhìn nhau.

Phùng An kêu lên: “ Lục Tri Niên?”

Lục Tri Niên vội vàng đóng cửa lại.

“ Phá cửa ra!” Phùng An quay đầu nói với tùy tùng “ Bắt hắn trở về!”

Hai tên tùy tùng đi lên phía trước vừa muốn phá cửa đột nhiên từ phía sau có một người nhảy ra, đá bay bọn họ.

Phùng An cả kinh nói: “ Ngươi….. ngươi không phải là tên bộ khoái họ Lạc trong nha môn sao?!”

Lạc Tầm Phong không nói chuyện chậm rãi đi về phía lão.

“ Ngươi….ngươi muốn làm gì?!” Phùng An run rẩy vừa giơ tay chỉ hoa lan vừa liên tục lùi sau “ Các ngươi là cùng một đám?!”

Lạc Tầm Phong: “ Đúng vậy.”

“ Ngươi dám cùng Vương gia đối nghịch?!” Phùng An cả giận nói “ Vương gia là ngũ hoàng thúc của đương kim thánh thượng, ngươi cũng biết đắc tội vương gia sẽ có hậu quả gì!! Ngươi không sợ sao?!”

Lạc Tầm Phong mặt không đổi, hắn nói, Lạc Tầm Phong ta đời này chỉ sợ hai người, một là cha ta, một là tức phụ của ta.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Tác giả có điều muốn nói:

Phùng An: TMD *, sao lại đột ngột thể hiện tình yêu chứ???

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chú thích:

TMD: là một câu chửi bên trung gần giống CMN bên mình.