Chương 4: Cái gì cũng chậm hơn hắn một bước, chỉ còn cái này

Ánh mắt cô đối diện với con ngươi thâm thúy của Mạc Quân Lâm không chớp.

Hiện tại một chút cô cũng không muốn nhìn đến hắn! Cô trước kia có bao nhiêu tín nhiệm hắn, hiện tại liền có bấy nhiêu thất vọng!

Lý Húc thấy sắc mặt cô trầm xuống, khóe miệng mới giương lên tươi cười liền phai nhạt dần.

Hắn bước qua, theo thói quen mà dắt tay cô, cô lại phản xạ tránh đến một bên…… Hiện tại cô thực phản cảm bị người khác đυ.ng vào.

Lý Húc tay giơ giữa không trung, khuôn mặt tuấn tú như ánh mặt trời đó liền trầm xuống, "Từ Nghiên, em lại nháo cái gì?" Trong mắt hắn một mảnh âm u, thanh âm cũng lạnh.

Cô rũ đầu nhỏ giọng nói, "Không có gì, anh không phải nói muốn xem phim sao? Vì sao……cậu ấy cũng tới?"

Lý Húc nhìn Mạc Quân Lâm đến gần, nhịn xuống tính tình nhanh chóng nói, "Vé chính là Quân Lâm cấp…… Cậu ấy xem chúng ta thật lâu không đi chơi cùng nhau rồi! Đợi lát nữa xem phim xong cậu ấy liền đi, chúng ta lại đến chỗ khác đi dạo."

Cô vừa thấy Mạc Quân Lâm liền muốn chạy trốn về nhà, chính là…… Cô lại không muốn lại cùng Lý Húc nháo lên nháo xuống.

Cô còn đang do dự, Lý Húc liền nắm chặt tay cô, kéo cô đi về phía trước.

Lý Húc giống như thực không cao hứng…… Từ Nghiên mím môi, nghĩ thầm vẫn là nhẫn nhịn đi, nếu xem xong phim Mạc Quân Lâm đi rồi, hơn nữa có Lý Húc ở đây, chắc hắn cũng không dám làm ra sự việc kỳ quái gì!

Từ đầu tới đuôi, cô đến liếc mắt một cái cũng không cho Mạc Quân Lâm.

Mạc Quân Lâm mặt không đổi sắc không hé răng đi theo phía sau bọn họ, ánh mắt nhìn hai người nắm tay, đôi mắt híp lại, hơi mở môi mỏng.

Đi tới phía trước, Mạc Quân Lâm không hề đi theo phía sau, hắn đi đến bên phải, ở giữa Lý Húc ngăn cách, cô lại càng không thèm để ý hắn.

Mạc Quân Lâm chính là cái gì cũng chưa nói, nhưng mỗi khi tầm mắt hắn rơi xuống trên người mình, cô đều có thể phát hiện được!

Hắn tồn tại ở xung quanh đây đã mang cho cô cảm giác áp bách.

Thời gian còn sớm, người không nhiều lắm, rạp chiếu phim có điểm vắng. Mạc Quân Lâm lấy vé là bộ phim hành động, nhưng đã không còn nổi lắm, người xem lại càng ít, bọn họ lấy xong vị trí, liền vào phòng chiếu, tìm vị trí ngồi xuống.

Từ Nghiên nhìn Mạc Quân Lâm ngồi xuống trước, liền chờ Lý Húc cùng ngồi vào, Lý Húc ngồi xuống, ai biết cô vừa mới ngồi xong, thân hình cao ráo của Mạc Quân Lâm liền đứng lên.

"Tôi nhìn lầm dãy số."

Hắn xuyên qua chỗ Lý Húc cùng Từ Nghiên, ngồi xuống bên cạnh Từ Nghiên.

Chỉ một thoáng, lông tơ của cô đều dựng đứng lên!

Cô thẳng eo, mở miệng muốn nói đổi vị trí cùng Lý Húc, nhưng vừa mới hé miệng, Mạc Quân Lâm liền lặng lẽ cầm cổ tay cô.

Từ Nghiên lần này sợ tới mức sống lưng tê rần, tức khắc không dám động đậy, mà Lý Húc căn bản liền không chú ý tới, ăn bắp rang chuẩn bị xem phim, mùi vị thật ngon!

Cô lén lút rụt tay lại né tránh, nhưng lại tránh không được tay Mạc Quân Lâm, mà chẳng qua là bị hắn nắm chặt, ký ức hổ thẹn lần trước lập tức hiện ra.

Mạc Quân Lâm như cho là cô không nhớ rõ, tiếng nói trầm thấp quẩn quanh ở bên tai cô…… "Nghiên Nghiên, có phải hay không lại cảm thấy lạnh?"

Âm thanh từ bộ phim truyền ra rất lớn, hắn hỏi chuyện không thể truyền đến được tai Lý Húc, hơn nữa trong này rất tối, hắn không kiêng nể gì tới gần cô, một chút cũng không sợ bị phát hiện.

Từ Nghiên nổi giận, trong nháy mắt máu trên người như là chảy hết lên đầu, mặt nóng như bị thiêu!

Cô chịu không nổi nói, "Cậu, cậu…… Buông tôi ra!"

"Cái gì?" Lý Húc hỏi, vừa lúc âm thanh trên phim hơi ngừng lại một chút, hắn nghe được cô nói chuyện, nhưng không nghe rõ.

"Nghiên Nghiên nói lạnh."

Mạc Quân Lâm thay cô trả lời, theo đó hắn thủ đoạn uyển chuyển buông nàng ra, phát ra thanh âm sột sột soạt soạt, cởϊ áσ khoác mình đang mặc trên người, khoác từ hai chân Từ Nghiên lên.

Lý Húc hôm nay không có mặc áo khoác, chỉ có Mạc Quân Lâm có áo khoác, thấy hắn thay Từ Nghiên đắp lên, Lý Húc khẽ nhíu mày lại nghĩ…… Trước kia Mạc Quân Lâm đều là như vậy chiếu cố cô, nhưng đã thật lâu ba người không cùng nhau đi chơi, hắn đột nhiên có điểm không quen.

Lúc này phim lại bắt đầu truyền phát tin, nghe được âm thanh nhắc nhở, Lý Húc ném việc nhỏ này ra sau đầu, xoay đầu chuyên tâm nhìn lên.

Từ Nghiên cắn môi, có chút hoang mang lo sợ, thân thể cô căng thẳng, liền sợ hắn lại vươn ma trảo với mình vươn! Nhưng hắn vẫn luôn không có làm lại động tác…… Xem ra Lý Húc kêu một tiếng, hẳn là thành công dọa đến hắn đi?

Dần dần, cô yên tâm.

Bởi vì là phim hành động, âm thanh vẫn luôn đều rất lớn, Từ Nghiên lập tức cũng bị hấp dẫn lực chú ý, nhưng không bao lâu, lực chú ý của cô lại bị dẫn tới trên đùi mình…… Nhận thấy được bàn tay to rộng của nam nhân như lửa nóng lại một lần sờ lên đầu gối mình, Từ Nghiên thân thể lập tức liền cứng lại rồi.

Cô quá sợ hãi, nhẹ nhàng run run, thậm chí sợ hãi đến không có phản ứng, chỉ có thể mặc cho Mạc Quân Lâm giống một lần lại một lần vuốt ve chân cô!

Tay hắn ở trên đầu gối xoay quanh, khıêυ khí©h vẽ vòng, sờ đến cô nháy mắt toàn thân đều nóng lên!

Đương lúc bàn tay tà ác của hắn hướng giữa chân cô đi tới, cô đột nhiên đứng lên, hơi thở phì phò nói, "Em, Em đi WC một chút!"

Cô từ phía trước Lý Húc vòng qua, cơ hồ là chạy trối chết, nhưng Lý Húc chỉ chuyên tâm với phim ảnh, không phát hiện không thích hợp, chính là Mạc Quân Lâm chậm một hồi cũng lặng lẽ rời đi, hắn cũng không đặc biệt chú ý tới.

Từ Nghiên đi rất nhanh, thường thường xoay đầu xác định có người theo sau không…… vội vội vàng vàng tiến vào WC mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Cô đứng trước bồn rửa tay, bộ ngực phập phồng không ngừng, cô mở ra vòi nước rửa rửa tay, lại dùng nước lạnh vỗ vỗ mặt, trên mặt nóng như phát sốt dần hạ nhiệt, đầu óc hỗn loạn mới có điểm thanh tỉnh.

Cô hỏi chính mình phải làm sao bây giờ? Là liền như vậy rời khỏi, hay vẫn là đợi lát nữa lại trở về?

Còn không có nghĩ được biện pháp tốt, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía gương, thế nhưng không chỉ từ gương thấy được chính mình, còn thấy được trong gương khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng khiến cô sợ hãi không thôi!

"A……!" Cô hé miệng, thét ra tiếng chói tai, thân thể còn chưa kịp phản ứng, tay đã bị hắn túm chặt, kéo vào một gian không WC.

Nhìn Mạc Quân Lâm động tác gọn gàng khóa lại cửa, cô càng là sợ tới mức không biết như thế nào cho phải, nước mắt hoảng sợ lập tức liền lăn ra khỏi hốc mắt, cô tránh ở một bên, đôi tay vây quanh thân thể của mình, "Cậu, cậu tránh ra!"

Mạc Quân Lâm một tay đem cô run rẩy ôm vào trong lòng, tiếng nói khàn khàn, "Đừng sợ tôi được không! Nghiên Nghiên, tôi thích cậu……"

Thình lình nghe được hắn tỏ tình với mình, cô ngây cả người, ngay sau đó lại khóc đến lợi hại hơn, thanh âm nghẹn ngào nói, "Cậu…… Thích tôi chính là đối với tôi như vậy?"

Hắn thanh âm rầu rĩ nói, "Nghiên Nghiên…… Tôi đọc trong sách nói, để thuyết phục trái tim của phụ nữ đổi hướng, là âʍ đa͙σ. Lý Húc nói hắn không chạm qua cậu, tôi cái gì cũng đều chậm hơn hắn một bước, chỉ còn cách này."

Bởi vì xấu hổ và giận dữ, mặt cô thiêu hồng! Lý Húc như thế nào cái gì đều cùng hắn nói? Nên chuyện bọn họ hôn môi vài lần cũng nói đi!

Còn có, hắn nói cái gì, cái gì âʍ đa͙σ…… Này cái gì lung tung rối loạn!

Nàng dùng sức đẩy hắn ra, thấy Mạc Quân Lâm khóe miệng ủ rũ, bả vai rũ xuống, mặt đầy hối hận, nhiều năm cảm tình cùng tín nhiệm còn có, vừa thấy hắn bày ra biểu tình quen thuộc này, giống như là một chú chó to làm sai việc, nước mắt cô ngừng lại, trợn to đôi mắt còn vương đầy nước, nghi hoặc hỏi, "Cậu rốt cuộc là xem sách gì a?"

"Sách của Trương Ái Linh."

Từ Nghiên nghe qua tên tác giả, xem qua mấy lần, nhưng không có xem hết sách, cô hoài nghi hỏi, "Trên sách thật sự nói như vậy?"

"Thật sự, tôi lần sau đưa cho cậu xem……" Hắn ủ rũ cụp đuôi nói.

"Cậu…… Chính là trong sách viết, cậu cũng không thể làm theo a!"

Nàng nghĩ lại mắng hắn vài câu rồi lại không thể nghĩ được nên mắng gì, ngược lại nhớ tới khi còn nhỏ…… Trước kia hắn nếu là chọc chính mình không thoải mái, lại không biết như thế nào rống giận cô, trừ bỏ ngẩn người, chính là lộ ra biểu tình loại này.

Cô luôn là cảm thấy hắn thực đáng thương, hắn cũng rất vô tội, không phải cố ý, trong lòng cô liền rất khó lại đối với hắn giận dỗi. Hiện tại cũng là, rõ ràng hắn làm ra việc không thể tha thứ, cô như thế nào sẽ một chút lại mềm lòng đâu?

Mạc Quân Lâm đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên ánh sáng khó có thể miêu tả, ám ách thanh âm hỏi ── "Nghiên Nghiên, tôi vẫn luôn rất muốn hỏi cậu…… Cậu thật sự, thích Lý Húc sao?"