Chương 18: Không biết hắn nhìn bao lâu…

Cô sợ tới mức đầu váng mắt hoa, càng như chết ngất.

Không biết bao lâu sau, mới nghe thấy phía sau truyền đến tiếng nói nhỏ Mạc Quân Lâm ──

“Bọn họ đi rồi.”

Cô hốt hoảng, chậm rãi nhẹ nhàng thở ra, nhưng vừa bình tĩnh lại, ngực lập tức dâng lên một cỗ tức giận, cô tránh hắn ra, nắm chặt nắm tay đánh vào ngực hắn, “Mạc Quân Lâm, anh nói sẽ không tiếp tục ép buộc em! Anh sao lại có thể, sao lại có thể……”

Hắn vươn tay cánh tay ôm lấy eo nhỏ của cô, đem cô ôm vào trong ngực, cằm đặt lêи đỉиɦ đầu cô, thấp giọng nói, “Anh không có ép buộc em, rõ ràng em rất thoải mái.”

“Em, em nào có!”

“Có, em đều ướt, còn không mặc qυầи ɭóŧ dụ dỗ anh, thậm chí sờ hai cái liền hưng phấn đến cao trào, chảy thật nhiều nước .”

“Em, em……” Cô xấu hổ muốn chết, khuôn mặt đỏ đến không thể đỏ hơn, cô mới không có dâʍ đãиɠ như vậy! Chính là! Cô nghĩ không ra lời nào để phản bác hắn, bởi vì điều hắn nói đều là sự thật……

“Nghiên Nghiên, đừng xấu hổ!” Hắn than nhẹ một tiếng, “Hiện tại không có ai chúng ta mau sửa sang lại sạch sẽ, trên chân của em đều dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh……”

“Anh, anh……” Nghe được hắn không e dè nói tϊиɧ ɖϊ©h͙ gì đó, cô xấu hổ đến không thể hô hấp, trong lòng nghĩ chất vấn hắn sao lại có thể bắn ra như vậy! Nhưng nháy mắt lại nghĩ đến chính mình cao trào tràn ra thủy triều, vì cái gì không thể cho hắn bắn tinh……?

Cô nghẹn đỏ mặt, nghĩ không ra muốn mắng hắn cái gì, nhìn hắn đưa khăn giấy, tiếp nhận, thở phì phì mà nói, “Anh mau che cho em!”

Thấy hắn lập tức dùng thân thể cao lớn che cho cô, cô nhấp môi, vén váy lên xoa chất lỏng trên đùi, cũng không biết hắn đã tích lũy bao nhiêu lượng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy từ đùi đến cẳng chân cô đều dính đặc, còn nhỏ giọt trên mặt đất.

Cô cúi đầu thấy vệt nước màu trắng kia, da^ʍ uế khiến mặt cô lại nóng lên……

Phát sinh loại sự tình này, Từ Nghiên nào còn có tâm tình dạo phòng tranh? Cô sửa sang lại xong ra vẻ khó chịu đi theo Mạc Quân Lâm, không nói một lời, vừa ra cửa liền nói phải về nhà.

Lên xe, Mạc Quân Lâm cũng không nói gì với cô, chỉ là lẳng lặng đọc sách, khiến trong lòng cô càng phát hỏa càng tức giận.

Đưa cô về đến nhà, hắn trước sau như một tự nhiên nói, “Ngày mai buổi sáng lại cùng nhau đi ra ngoài chơi được không?”

“Không được, em mấy ngày nay không ra ngoài.” Cô mím môi.

“Nghiên Nghiên, không cần tức giận.” Hắn tiến lên ôm lấy cô nói, “Anh là thích em mới đối với em làm những việc này.”

Mặt cô nóng lên, giờ đang đứng ở cửa nhà, cô nào dám nói chuyện đó? Hơn nữa hắn còn to gan như vậy ôm cô, bị mẹ nhìn thấy làm sao bây giờ? Cô dùng sức đẩy hắn, ném xuống một câu ── “Tóm lại mấy ngày nay em đều không muốn đi ra ngoài!” Liền quay người lên thang lầu chạy mất.

Ngày hôm sau, Mạc Quân Lâm quả nhiên sáng sớm liền tới rồi, Từ Nghiên không cùng hắn đi ra ngoài, hắn liền ăn vạ nhà cô ở phòng khách bồi Từ mẹ nói chuyện phiếm, Từ Nghiên ở trong phòng nghe hai người nói không ngừng, ngồi một hồi liền kìm nén không được, tò mò mở cửa phòng nghe lén, nghe xong một trận cô có điểm kinh ngạc, Mạc Quân Lâm cư nhiên chỉ điểm mẹ mình nên cải thiện shop kinh doanh online như thế nào……

Từ mẹ còn cầm giấy bút ghi chép, tươi cười đầy mặt, vẻ mặt bội phục nhìn Mạc Quân Lâm…… Từ Nghiên bỗng thấy buồn không thôi, rõ ràng hai người cùng năm, hắn như thế nào cái gì cũng biết?

Từ Nghiên còn tưởng rằng hắn sẽ vẫn ở lại lâu, kết quả giữa trưa ở nhà cô ăn cơm xong, hắn liền nói có việc phải đi rồi.

Trên mặt cô một bộ không nghĩ giữ hắn lại, trong lòng lại giống như bị dây thừng siết chặt, nghe hắn nói phải đi liền hơi hơi đau.

Từ mẹ kêu cô tiễn hắn, hai người đi đến cửa lớn dưới lầu, Mạc Quân Lâm nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu cô, thấp giọng nói, “Ngày mai lại đến bồi em.”

Cô quay mặt đi không nhìn hắn, trái lương tâm nói, “Không cần, anh đang vội mau đi đi.”

Mạc Quân Lâm cười khổ, “Ân, anh đi đây.”

Ngày hôm sau không chờ đến khi Mạc Quân Lâm tới, sáng sớm, Lý Húc đã tới.

“Cháu tìm Nghiên Nghiên có chuyện gì sao?” Mở cửa Từ mẹ giống như lễ phép hỏi, trên thực tế tươi cười lại có điểm lạnh, từ khi biết gia hỏa này có thể là bởi vì bắt cá hai tay mới cùng Nghiên Nghiên chia tay, bà liền càng chướng mắt đứa nhỏ này.

Lúc nghỉ hè, Lý Húc không phải không gọi điện thoại lại đây, nhưng trong nhà điện thoại cơ hồ đều là Từ mẹ tiếp, bà đều nói một câu Nghiên Nghiên đang vội không rảnh liền cúp máy.

“Dì, cháu có lời muốn nói với Từ Nghiên, dì giúp cháu gọi cô ấy ra được không?”

Từ Nghiên vừa lúc ra tới phòng khách, nghe được Lý Húc nói chuyện, cô nghĩ nghĩ liền đi qua, “Mẹ, con cùng Lý Húc đi ra ngoài một chút.”

Từ mẹ nhíu mày đang muốn ngăn cản, nhưng thấy cô đã đeo giày, đành phải nói, “Đừng đi lâu quá.”

“Ân.”

Hai người đi đến gần một công viên, Lý Húc liền nói, “Còn tức giận sao?”

“Không có.”

“Vậy chúng ta đã làm hòa sao? Anh không nghĩ tới việc chia tay……”

Từ Nghiên đồng ý cùng hắn ra đây, chính là tính toán bình tâm tĩnh khí đến nói một lần, miễn cho hắn còn nhớ mãi không quên, dù sao cũng là tình cảm từ nhỏ đến lớn, lần trước ầm ĩ như vậy, cô cũng không dễ chịu.

Cô nói, “Lý Húc, em nghĩ rồi, tính cách chúng ta không thích hợp, chúng ta vẫn là làm bạn bè tốt bình thường đi!”

Lý Húc trầm mặc một hồi mới nói, “Emnghiêm túc?”

“Đúng vây!” Cô không chút do dự.

Từ Nghiên cho rằng thời gian lâu như vậy hắn khẳng định cũng có thể bình tĩnh tiếp nhận rồi, ai ngờ ngay sau đó hắn đột nhiên che mặt khóc.

Cô nghe được tiếng khóc áp lực của hắn, sốt ruột nói, “Lý Húc, anh đừng khóc a……” Tình cảm nhiều năm như vậy, thấy hắn thương tâm cô cũng khổ sở, hốc mắt cũng đỏ theo.

Lý Húc khóc một phút đồng hồ liền lau sạch nước mắt, hắn đột nhiên đứng lên, nói với cô, “Anh đã biết, từ nay về sau anh sẽ không làm phiền em.”

Hắn nói xong liền rời khỏi, Từ Nghiên nhìn bóng dáng hiu quạnh rời đi của hắn, trong lòng cũng bịt kín một tầng phiền muộn.

Cô đứng lên cũng muốn về nhà, mắt vừa nâng lên liền phát hiện Mạc Quân Lâm ở một chỗ không xa lẳng lặng đứng, ánh mắt nặng nề, thân hình cao lớn cũng không nhúc nhích, cô ngây cả người, không biết hắn nhìn bao lâu……

Cô khẩn trương đi đến chỗ hắn, khoảng cách càng gần, nhìn thấy càng rõ mỗi một biểu tình trên mặt hắn, đôi mày rậm nhăn lại, khóa miệng gắt gao mím chặt, đôi mắt tối đen, nhìn vài mắt của cô rất sâu rất sâu, cô rõ ràng cảm giác được bên trong bị thương đau đớn.

Hắn thanh âm hơi khàn, “Lúc anh đến nhà em, dì nói em cùng Lý Húc đi ra ngoài…… Vì sao không đợi anh?”

“Em không tính cùng anh ấy làm cái gì, nói xong hai câu rất nhanh liền trở về a……” Cô bị anh mắt đen nhánh như mực kia làm cho hoảng hốt.