Chương 109: Chạy trốn

Trốn tránh đáng xấu hổ lại không có tác dụng

Chủ của Thùy Tinh tông vốn là đồng minh đắc lực của Phùng Bão Nhất, được ông ta xem là vũ khí lợi hại có thể kiềm chế Văn Hành, ai ngờ Phương Vô Cữu thật sự vừa ra tay, Phương Thuần lại chết mau lẹ đến vậy, Phùng Bão Nhất cũng không kịp cứu, ông ta đã hoàn toàn tắt thở rồi.

Phương Thuần vừa chết, đồng minh giữa Thùy Tinh tông và nội vệ đương nhiên tan rã, mà Văn Hành liên thủ với Túc Du Phong, áp lực bên Phùng Bão Nhất đột ngột tăng. Ống tay áo ông ta phồng lên, một mặt chống đỡ thế tấn công dời non lấp biển, một mặt thầm nghĩ trong lòng: “Tiểu tặc này đến có chuẩn bị, tối nay liều mạng không được, cần nghĩ cách mau chóng thoát thân.”

Trong lòng ông ta tính toán xong, đột nhiên nhảy lùi lại, nâng giọng lên nói với Văn Hành: “Thế tử! Ngươi xuất thân tôn thất quý tộc, chẳng lẽ cam tâm cứ vậy đoạn tuyệt với hoàng gia, cả đời sa vào giang hồ?”

“Ồ?” Trường kiếm của Văn Hành chỉ xéo trước ngực ông ta, thế mà thật sự dừng tay không đánh nữa, “Phùng tiên sinh có gì chỉ giáo?”

Hai gò má đến cằm Phùng Bão Nhất kéo căng ra một đường cong, ông ta đưa lưng về phía mặt trăng, nửa người chìm vào trong bóng tối, chỉ có đôi mắt khôn khéo khϊếp người: “Ta có thể giúp ngươi.”

“Bệ hạ bệnh nặng, thái tử chưa về triều, ngươi có sẵn uy danh trong võ lâm, so với hoàng đế không biết cơ sở, đương nhiên ngươi có được sự ủng hộ của bọn họ hơn. Trước mắt chính là thời cơ tốt nhất, nếu thế thử làm chủ Từ Thần điện, bất kể là bản án cũ của Khánh Vương năm đó, hay là thiên hạ thái bình về sau, đều do ngươi ngửa tay úp tay…”

Văn Hành nghe được một nửa thì cười: “Trước ngạo mạn sau cung kính, đừng như vậy. Các hạ muốn bảo vệ mạng cầu xin tha thứ, rất không cần phải phiền toái như thế, ta có mấy vấn đề, mời Phùng tiên sinh giải thích nghi hoặc giúp ta, giải thích tốt, cũng không phải không thể tha cho ông một con đường sống.”

Phùng Bão Nhất nói: “Ngươi muốn hỏi gì?”

Văn Hành nói: “Hỏi ông tại sao phải tìm ba thanh kiếm cổ, tại sao thù hận võ lâm Trung Nguyên, rồi tại sao chạy khỏi Bộ Hư cung Côn Lôn.”

Phùng Bão Nhất lắc đầu, thở dài nói: “Thế tử, trong lòng người đã nhận định lão phu là hạng người gì, dù ta giải thích nhiều, cũng uổng phí lời nói.”

Văn Hành lại nói: “Xin lắng tai nghe.”

Túc Du Phong thấy hai người này định trò chuyện, ông biết rõ Phùng Bão Nhất giỏi dùng ngôn ngữ mê hoặc lòng người, sợ Văn Hành thật sự bị ông ta thuyết phục nên gội vàng gọi: “Đồ đệ…”

Văn Hành xua tay làm dấu tay ép xuống, ra hiệu cho ông đừng nói chen vào, Phùng Bão Nhất thấy tình thế đúng lúc, lập tức tận dụng mọi thứ nói: “Thế tử nên biết, tông môn phe phái trong võ lâm phức tạp, cây lớn rễ sâu, môn phái lớn thường chiếm cứ một chỗ, thu nạp môn phái nhỏ, thế lực cực lớn, ngay cả quan phủ cũng phải nhìn sắc mặt bọn họ để làm việc. Thậm chí, đến cả triều đình cũng không để vào mắt. Ung nhọt loét này nếu không nhanh chóng diệt trừ, ngày sau nhất định ủ thành họa lớn trong lòng.”

“Ngươi cho rằng bệ hạ không biết đối phó võ lâm Trung Nguyên sẽ bị người khác lên án, sẽ chọc đến đám phiền phức lớn như ngươi? Nhưng nếu không diệt trừ những thế lực cường hào dùng võ phạm cấm này, bị bọn họ tùy ý bóc lột lê dân bách tính, nên tìm ai nói rõ lý lẽ đây?”

Văn Hành như có điều suy nghĩ nói: “Nói vậy, ông trốn khỏi Bộ Hư cung Côn Lôn là khát vọng trong lòng, quyết định rời núi bình định thiên hạ phân tranh. Ông tìm ba thanh kiếm cổ, cũng vì chắp vá một phương thuốc tế thế an dân? Nếu võ lâm Trung Nguyên thật sự tội ác tày trời như ông luôn miệng nói, vậy hành động những năm này của ông, ngược lại thật sự có thể xem là sự nghiệp thiên thu.”

Túc Du Phong sắp lo đến chết rồi, ước gì có thể vả Văn Hành một cái khiến hắn tỉnh táo hơn, đừng bị lời ngon tiếng ngọt của Phùng Bão Nhất làm mụ đầu. Nhưng ngón tay ông vẫn chưa cử động, đã nghe Văn Hành nói tiếp: “Nhưng Phùng đại nhân à, nếu võ lâm Trung Nguyên không một ai tốt, tại sao ông cố tình giữ Chử gia kiếm phái và Thùy Tinh tông? Chẳng lẽ hai phái này không làm việc xấu, ông muốn loại bỏ tạp chất bảo lưu tinh hoa, không làm hại người tốt vô tội?”

“Hoặc là, ngoài miệng ông nói là công đạo chính nghĩa, làm được lại là người thuận ông hưng thịnh, người nghịch ông diệt vong, mượn tay của Chử gia kiếm phái và Thùy Tinh tông, gϊếŧ một số người ông không tiện đích thân ra tay. Cuối cùng lại đẩy đưa giả bộ, đổ lỗi hết thảy họa loạn rối ren này cho võ lâm Trung Nguyên tự gϊếŧ lẫn nhau?”

Phùng Bão Nhất như thể bị hắn đâm trúng chỗ đau, lông mày nhíu chặt, trầm giọng đáp: “Không hề có ý này…”

Còn chưa dứt lời, ông ta bỗng nhiên giơ tay, hơn trăm cái châm bạc trong tay áo bắn ra, như mưa to đột nhiên đến, đâm thẳng về phía Túc Du Phong và Văn Hành. Trường kiếm của Văn Hành chuyển tay lia tới, chỉ thấy Phùng Bão Nhất nhón mũi chân, hai tay dang ra như chim ưng dang cánh, nhanh chóng lướt ra sau, chớp mắt đã lùi hơn mấy trượng.

Túc Du Phong quát lớn: “Bà nó, chó già này muốn chạy!”

Tất cả mọi người bị kinh động bởi tiếng chửi to này của ông đồng thời giơ đao kiếm trong tay lên, nhún người đuổi theo. Trong hỗn loạn, một tiểu binh trong đội ngũ cấm quân từ đầu đến cuối chờ lệnh không biết thất thần hay bị dọa, chỉ một thoáng không giữ chặt dây cung, một mũi tên rời tay bay đi, vừa khéo bay theo hướng Phùng Bão Nhất chạy trốn, vèo một tiếng đâm vào l*иg ngực ông ta.

Tên bắn lén đột nhiên xuất hiện này nằm ngoài dự đoán của hắn ta, Phùng Bão Nhất bị chặn lại, lập tức vung tay áo đánh rớt mưa tên. Động tác này khiến thân hình ông ta không thể tránh khỏi mà khựng lại giữa không trung một lát, ngay tại lúc người khác gần như chưa phát hiện được, trong thời gian dừng lại cực kỳ nhỏ bé, ánh trăng và ánh sáng lạnh bỗng nhiên giao thoa lấp lóe, không khí như thể chậm rãi ngưng đọng, lập tức bị ngoại lực xé rách đập vỡ, một mũi nhọn từ phía Tây ào ào đến, di chuyển như gió bão, bay ngang qua ngực!

Kiếm của Văn Hành đến rồi.

Phùng Bão Nhất dừng lại.

Ông ta trợn to con ngươi, biểu cảm kia dường như khó có thể tin, lại trộn lẫn tức giận và oán hận. Sau một chớp mắt ngắn ngủi, Phùng Bão Nhất bỗng dưng nổi giận gầm lên một tiếng, khí phách cao ngạo quanh người rút nhanh chóng, vạt áo và tóc trắng bay loạn, giống một con thú dữ bị thương, song chưởng cùng xuất, hung ác lao thẳng về phía Văn Hành.

Ông ta liều một hơi cuối cùng, cũng phải đánh chết Văn Hành dưới lòng bàn tay!

Túc Du Phong hét một tiếng “Cẩn thận!”, chưởng phong xoáy đến, chính giữa ngực Phùng Bão Nhất, “bùm” một tiếng đánh ông ta bay ra ngoài. Trường kiếm thoát ra khỏi cơ thể ông ta, miệng vết thương mất đi ngăn chặn, máu tươi chảy ngang, Phùng Bão Nhất ngửa mặt ngã trên nóc nhà mái ngói. Vẫn chưa chịu bó tay chịu chết, vẫn run rẩy tự cứu, định chặn huyệt đạo trước ngực mình để cầm máu, nhưng vết thương của ông ta quá nặng, tay đã không nghe sai khiến. Đoạn Thủy của Tiết Thanh Lan chưa trở vào bao, mũi dao cắt nhẹ một cái trên cổ tay ông ta, cắt đứt gân hai tay, giọng lạnh lùng cảnh cáo nói: “Thành thật tí đi.”

Văn Cửu tới đây xem tình huống, duỗi tay điểm hai huyệt đạo của Phùng Bão Nhất, quay đầu nói với Văn Hành: “Thế tử, người này nham hiểm gian xảo, tuyệt đối không được giữ lại, ngươi thừa dịp ông ta còn thở, muốn hỏi gì nhanh chóng hỏi đi.”

Văn Hành lại lắc đầu, nghiêng người đi. Túc Du Phong đi tới gần, cúi đầu ngắm nghía gương mặt xám trắng của Phùng Bão Nhất, thấp giọng nói: “Ngươi…” Trong bụng ông vốn tích góp giận mắng châm biếm của mấy chục năm, định mắng Phùng Bão Nhất máu cho xối đầu. Nhưng lúc này trông thấy kết cục của Phùng Bão Nhất, lại không biết tại sao, ông bỗng nhiên sinh ra đau buồn vô hạn, không mắng nổi một câu.

Trong cổ Phùng Bão Nhất rên hừ hừ, thở dốc gian nan, thế mà vẫn cười hai tiếng với Túc Du Phong, giọng nói yếu ớt nói: “Kiếm… là giả đấy… Không có gì cả, Phương Vô Cữu cũng được, Chử Tùng Chính cũng được, còn ta… đều bị lừa rồi…”

Túc Du Phong không nhịn được hỏi: “Kiếm là giả là sao, bị lừa là sao? Rốt cuộc ngươi muốn tìm gì?”

Phùng Bão Nhất yên lặng nhìn ông chằm chằm, ánh mắt từ tĩnh mịch dần dần đến tan rã, giống hai giếng sâu không thấy đáy. Mới đầu Túc Du Phong gần như có phần bị làm cho sợ hãi, cho đến khi một cơn gió đêm thổi vào cổ ông, ông mới khẽ run lên, bỗng nhiên sực tỉnh, nhận ra Phùng Bão Nhất sắp không xong.

“Ngươi…”

“Ta phản bội Bộ Hư cung, kết quả là vẫn chết trong tay người của Bộ Hư cung… Có thể thấy được thế sự có định, sức người suy cho cùng không thể thắng trời…”

Âm thanh tự lẩm bẩm của ông ta nhỏ dần, cuối cùng không nghe thấy nữa.

“Thiên mệnh khó trái mà…”

Bầu trời đêm thưa thớt và trăng non trên đỉnh đầu lọt vào trong đôi mắt giãn ra của ông ta. Mặt trăng ở kinh thành luôn rất cao rất xa, không to mà trong suốt như núi Côn Lôn, dường như vĩnh viễn treo ở nơi có thể chạm đến. Đời này của ông ta có một khoảng thời gian rất dài, mỗi đêm đều ngẩn người xuất thần nhìn trăng tròn như khay ngọc và Ngân Hà óng ánh, nghĩ rằng dưới mây mù mờ mịt, nhân gian rốt cuộc có dáng vẻ gì.

Bộ Hư cung nằm lâu dài trên đỉnh núi Côn Lôn quanh năm đọng tuyết, Phùng Bão Nhất đến hai mươi bảy tuổi, chưa hề đặt chân xuống núi một bước. Ông ta được chủ của Đan Nguyên lâu Bộ Hư cung tự tay nuôi lớn, truyền thụ võ nghệ, lại kế thừa y bát của thầy, tiếp nhận Đan Nguyên lâu, quản lý tất cả bí kíp cất giấu của Bộ Hư cung.

Nghe là vị trí uy phong, nhưng thật ra cũng chỉ mà một phòng sách mà thôi.

Có lúc Phùng Bão Nhất cảm thấy Bộ Hư cung rất kỳ lạ, rõ ràng họ có bí tịch võ công đếm không hết, có võ nghệ tuyệt kỹ kiệt xuất thiên hạ, nhưng xưa nay không chịu nhập thế, chỉ biết một mực trông coi Côn Lôn, giữ gìn bảo vật hiếm có đầy cung thành giấy lộn vô dụng, giữ được một đời nhưng một đời người lại im lặng hóa thành tàn úa trên núi tuyết. Ông ta vẫn chưa kịp đứng, đã có thể thấy rõ dáng vẻ tuổi già của mình.

Phùng Bão Nhất cảm kích ơn dưỡng dục của Bộ Hư cung với ông ta, nhưng cũng dần dần rõ ràng mình cũng không phải người Bộ Hư cung kỳ vọng, ông ta muốn đến nhân gian, muốn tung hoành võ lâm, vui chơi giang hồ, mà không phải vì một lời thề không ai nhớ ngoài bọn họ, phí cả đời trên núi tuyết.

Cuối cùng có một ngày, không hề có điềm báo trước, Phùng Bão Nhất trộm đi mấy quyển bí tịch võ lâm quý báu trong Đan Nguyên lâu, phản bội chạy trốn khỏi Bộ Hư cung, hoàn toàn từ bỏ nơi ông ta sinh sống gần ba mươi năm.

Bộ Hư cung phái Túc Du Phong dẫn đầu mười mấy người đến bắt ông ta. Một trận chiến này là một lần Phùng Bão Nhất gần với tử vong nhất, nhưng may mắn lần này ý trời đứng sau lưng ông ta, một mình ông ta đấu với người mấy người tài của Bộ Hư cung, chặt đứt một tay của Túc Du Phong, thành công thoát thân khỏi đuổi bắt. Không may đó là ông ta cũng bị thương nặng, gần như đã mất đi toàn bộ nội lực, chưa chạy được bao xa đã ngã vào ven đường, không đứng lên nổi nữa.

Phía Bắc chân núi Bác Sơn là khu vực của Bác Sơn phái, khi đó vừa khéo có hai kiếm khách đi qua đây, nghe thấy tiếng kêu cứu của Phùng Bão Nhất, lưỡng lự một lát rồi cứu ông ta.

Dù sao Phùng Bão Nhất lần đầu rời núi, cho dù khôn khéo, cũng không phải đối thủ của họ. Hai người nhìn dáng vẻ quanh người đẫm máu của ông ta đã biết ông ta bị kẻ thù đuổi gϊếŧ đến tận đây, lý do cứu ông ta, vì đoán trên người ông ta có vật quý giá, muốn gϊếŧ người cướp đồ. Phùng Bão Nhất nói mấy câu đã bị người ta moi ra nội tình, đêm đó lúc ông ta ngủ say, hai kiếm khách kia đâm một kiếm xuyên l*иg ngực ông ta, trộm mấy bộ bí kíp trong ngực ông ta, sau đó vứt xác ông ta ở khe núi, nhân lúc trời tối vắng người không ai biết được, thần không biết quỷ không hay bỏ trốn mất dạng.

Lần này thật sự là mạng sống như treo trên sợi tóc, nhưng mạng của Phùng Bão Nhất cứng không hề tầm thường, tuy ông ta bị một kiếm xuyên ngực, lại không làm bị thương bộ phận quan trọng thật sự như kỳ tích, ngược lại được dòng suối chảy xiết đẩy về hạ du, được một thợ săn ở đó phát hiện, cứu về nhà mình.

Lúc chưa xuống núi, ông ta tràn ngập chờ mong với giang hồ, nhưng khi ông ta chân chính nhìn thấy giang hồ hiểm ác, Phùng Bão Nhất mới nhận ra mình nghĩ “Nhân gian” quá đơn giản. Lần này ông ta đã khôn ra, không tùy tiện lộ ra lai lịch thật của mình

nữa, cẩn thận dưỡng thương ba tháng trong nhà thợ săn, đồng thời lúc rời đi gϊếŧ sạch tất cả ngươi trong thôn, sau đó dùng một mồi lửa san cả làng thành đống đất.

Phùng Bão Nhất dọc theo Bác Sơn đi về phía đông, bất cứ lúc này cũng chú ý không bị truy binh của Bộ Hư cung phát hiện tung tích. Ai ngờ lúc duyên phận đến không ngăn được, có một ngày khi ông ta tránh mưa trong đình nghỉ mát ở ven đường, vậy mà gặp được hai kiếm khách gϊếŧ người cướp của kia.

Đương nhiên hai người này không phải đối thủ của Phùng Bão Nhất thời kỳ hưng thịnh, nhưng hai người họ cũng không phải hạng người vô danh, mà là đệ tử không tranh đạo nhân của Bác Sơn phái.

Danh môn trăm năm như Bác Sơn phái, gần như chính là vua một cõi của vùng đất Bác Sơn, Phùng Bão Nhất gϊếŧ hai đệ tử trong khu vực của họ, hành động lần này không khác gì đến nhà khıêυ khí©h, nghiêm trọng chọc giận trên dưới Bác Sơn phái. Ông ta vẫn chưa đi ra

khu vực Bác Sơn, đã bị tấn công truy gϊếŧ kín không kẽ hở. Chỉ dựa vào lực lượng một người, ngang ngược đến đâu cũng không thể vượt qua một môn phái, Phùng Bão Nhất chỉ có thể liều mạng chạy trốn, ven đường vô số lần thập tử nhất sinh, cuối cùng đi đến Thiên Thủ. Đúng lúc gặp tiến đế chơi hè ở hành cung, Phùng Bão Nhất trốn giữa rừng núi, nghe rõ mồn một mưu đồ bí mật của thích khách. Ông ta bỗng nhiên ý thức được đây là một cơ hội tuyệt vời, thế là đứng ra giống như thần binh từ trên trời rơi xuống, cứu thánh giá, cũng bởi vậy bắt lấy điểm xuất phát của quyền thế vinh sủng cả đời mình.

Tháng ngày chạy trốn khiến ông ta hoàn toàn thất vọng, cũng khiến ông ta cuối cùng sáng mắt ra, Phùng Bão Nhất biết rõ tiên đế cũng phiền lòng vì những môn phái võ lâm không chịu quản thúc này, mà ông ta vừa lúc có thể mượn cơ hội san sẻ với vua, một lần hành động dẹp yên những danh môn chính phái bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa này.

Thánh nhân ôm thiên hạ, trời quyết định Phùng Bão Nhất sẽ thu thập võ lâm Trung Nguyên trong lòng bàn tay, đúc lại một giang hồ hợp tâm ý của ông ta.

Lúc trước sư phụ ông ta từng đề cập, lúc ba phái niêm phong núi rời đi, đều để lại một thanh kiếm nặng ở địa cung, là bảo vật vô cùng quan trọng, chỉ có lấy được ba thanh kiếm kia, mới có thể thật sự hiểu rõ ý nghĩa sâu xa của võ học Bộ Hư cung. Phùng Bão Nhất muốn chấn chỉnh lại nội vệ, đối phó những môn phái căn cơ sâu dày kia, ắt không thể thiếu thần công tuyệt thế. Có điều từ đầu đến cuối ông ta nghi ngờ Túc Du Phong ở một nơi nào đó âm thầm chú ý nhất cử nhất động của ông ta nên đã thuyết phục thiên đế phái một vị tâm phúc ra, nghĩ cách chui vào các phái, tìm kiếm ba thanh kiếm nặng kia.

Văn Khắc Trinh, Túc Du Phong, Phùng Bão Nhất, thậm chí Văn Hành của mấy chục năm sau đó, còn có số phận của rất nhiều người, hội tụ vào thời điểm này, dây dưa kéo dài cuối cùng dệt ra một kết cục của hôm nay.

Tạo hóa khó dò, ý trời khó vi phạm, nhưng ai có thể nói, trong năm tháng mênh mông này, không có bất kỳ một khả năng nào bởi vì một ý nghĩ sai lầm mà thay đổi càn khôn chứ?

Không biết bắt đầu từ khi nào, tất cả đánh nhau đều dừng lại, yên tĩnh như một chiếc chuông đồng nặng nề, bao phủ trên sân. Hơn nghìn người ngựa cứ vậy lặng yên không tiếng động đứng im tại chỗ. Cho đến khi trục cửa cung điện vang lên một tiếng “Kẽo kẹt” nặng nề, một nội thị áo lam rón rén đi ra ngoài, rụt đầu co vai đứng dưới mái hiên, kéo dài giọng điệu nói: “Ai làm ồn vào đêm khuya?”

Văn Hành và Văn Cửu nhìn nhau một cái, Văn Cửu phi thân nhảy xuống mái hiên rơi trong sân, bình tĩnh nói: “Khởi bẩm bệ hạ, phản đảng làm loạn, thủ lĩnh đạo tặc Phùng Bão Nhất đã đền tội.”

Nội thị kia gật đầu với hắn ta, quay người vào điện, một lát sau lại tiếp tục đi ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ khẩu dụ, tuyên Khánh Vương thế tử yết kiến…”

Tiếng gió chợt nổi lên, Văn Cửu đột nhiên nghiêng đầu, đã thấy Văn Hành cầm tay Tiết Thanh Lan, hai người bay đi xa, còn lại Túc Du Phong, Phạm Dương, Liêu Trường Tinh cũng theo sát phía sau.

Một đám cao thủ võ lâm tới lui như gió, trong nháy mắt toàn bộ biến mất ở cuối tường cung đỏ thẫm.