Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuân Noãn Hương Nùng

Chương 90

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Tapu

Ngoại trừ trước đây

hắn

đã

từng ôm muội muội khi còn bé,

thì

Sở Hành cả hai đời đừng

nói

là ôm, ngay cả tiếp xúc gần với nữ nhân cũng chưa từng.

Cho nên việc làm của Lục Minh Ngọc

không

hề trong dự liệu...... cả người Sở Hành đều cứng lại rồi.

Giống như quay trở về kiếp trước, trong nháy mắt khi bị độc tiễn xuyên tim, đầu óc trống rỗng, vô tri vô giác, rồi đột nhiên trong ngực nổi lên

một

trận đau đến tận xương tủy, suốt đời khó quên. Lúc nãy cùng Lục Minh Ngọc môi chạm môi, trong óc Sở Hành trống rỗng trong chốc lát, đến khi ý thức được cũng là do Lục Minh Ngọc

đang

quấn lấy

hắn

như chú mèo

nhỏ

chờ được ôm ấp vuốt ve.

Nhưng nơi này

không

có nước, nàng

đang

cố hướng

hắn

mà uống. Nàng

đang



trên

thân

hắn.

Sở Hành lập tức đẩy người ra, vừa buông nàng ra, Lục Minh Ngọc như hoa rơi thẳng tắp té xuống, phía sau lại là vách núi đá lởm chởm hiểm trở, bàn tay to của Sở Hành lại duỗi ra đem người ôm trở về. Những chuyện này xảy ra quá nhanh, Sở Hành căn bản

không

kịp phản ứng,

không

biết là nên xua tản cảm giác như kiến bò loạn

trên

môi mà nàng lưu lại trước hay nên xem rốt cuộc nàng

đang

bị gì trước.

“Biểu cữu cữu, người

thật

là đẹp mắt......”

Sở Hành cúi đầu, ánh mắt chống lại hai má đỏ rực của nàng, đôi mắt đẹp như nhiễm

một

tầng sương

đang

ba ba nhìn

hắn,

nói

hắn

đẹp mắt. Ánh mắt kia trong suốt như thanh thủy đến từ trong sơn cốc, lại tinh thuần như ngọc trong đêm đen. Chợt nghe nàng

nói, Sở Hành nghĩ nàng mê sảng, nhưng khi nhìn vào cặp mắt hoa đào trong suốt kia, chỉ thấy hình ảnh của chính mình trong đó, tâm Sở Hành bất chợt run lên.

Nơi hoang cằn nào đó trong lòng

hắn

bỗng như có

một

cánh hoa đào,

nhẹ

nhàng hạ xuống, tạo ra vô vàn những cơn sóng

nhỏ.

Sở Hành nhìn vị



nương trong lòng, nhìn nàng đến mãn nhãn,

không

cần che đậy lòng quý mến, nhìn đến quên cả trời đất.

hắn

vẫn

không

nhúc nhích, Lục Minh Ngọc chậm rãi đưa mắt nhìn

hắn

một

lần rồi lại

một

lần. Bỗng chốc nàng như lại rơi vào mộng, mộng nàng cùng Sở Hành thành thân, nàng mặc gía y, ngồi

trên

kiệu hoa, Sở Hành lại

không

muốn nàng. Khổ sở ủy khuất, nước mắt

không

tiếng động rơi xuống, nàng khóc mãi trong ngực

hắn, ủy khuất giống như đứa

nhỏ

bị người bỏ rơi “Biểu cửu cửu, muội thích huynh như vậy, vì sao huynh

không

muốn cưới muội......”

Vừa khóc, vừa ôm

hắn

thật

chặt, hấp thụ cảm giác mát lạnh

trên

người

hắn.

sự

tiếp xúc thân mật làm cho Sở Hành khϊếp sợ mà tỉnh táo lại, mùi rượu theo lời

nói

của nàng truyền đến, Sở Hành mơ hồ hiểu được chuyện gì

đang

xảy ra, chắc chắn Hạ Lễ

đã

uy Lục Minh Ngọc thứ bất hảo gì đó, xem biểu

hiện

trước kia của Lục Minh Ngọc, nàng tuyệt đối

không

thích

hắn. Như vậy có nghĩa là thuốc này làm cho thần trí nàng

không



ràng, nhìn người nào cũng

sẽ

ra người nàng thích, càng thuận tiện cho đối phương làm chuyện bất chính.

Nghĩ đến hành động của Hạ Lễ khi

hắn

chạy tới, mắt phượng nổi lên

một

tầng sát khí nồng đậm, nhưng lúc này chiếu cố Lục Minh Ngọc quan trọng hơn, Sở Hành nắm lấy hai tay Lục Minh Ngọc, thuận thế đem người đẩy lui ra xa,

một

tay Sở Hành vịn bả vai nàng

không

cho dựa vào

hắn,

một

tay tiếp tục cố định đầu nàng, thấp giọng kêu “Tứ



nương, ngươi bị trúng dược......”

Ý muốn thức tỉnh thần trí của nàng.

Tay Lục Minh Ngọc

không

thể động, bả vai cũng

không

thể động, chỉ có thể quay đầu cầu

hắn,“Biểu cửu cửu, ta nóng, ngươi buông......”

Mặt nàng càng đỏ, môi ẩm ướt hơi hơi mở ra, như nụ đào chúm chím kiều diễm gợi người nếm thử.

Sở Hành bỗng chốc cảm thấy miệng khô lưỡi đắng.

hắn

thủ lễ dời tầm mắt, đúng vào lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân.

Người đến là Ngụy Đằng,

hắn

làm như

không

thấy Sở Hành

đang

giúp đỡ



nương, cúi đầu hồi bẩm

nói: “Quốc công gia, gã sai vặt kia

đã

được xử trí, tạm thời giấu ở

một

nơi, nhưng khi thuộc hạ đến đây

trên

đường có nghe thấy tiếng người trong vườn Hải đường, tựa hồ

đang

tìm Tứ



nương.”

“Biểu cữu cữu, ta......”

Sở Hành

đang

muốn mở miệng, Lục Minh Ngọc lại gọi

hắn, dưới tác dụng của thuốc, thanh

âm

của nàng thêm ngọt dịu, quyến rũ càng

đi

vào lòng người, chỉ

một

tiếng “Biểu cữu cữu” nghe như có tâm ý khác, khiến người ta nghĩ đến những chuyện xấu hổ. Sợ nàng

nói

thêm những lời

không

nên

nói, Sở Hành buông bả vai nàng ra, nương theo thân mình nàng vội che miệng Lục Minh Ngọc lại, xong việc mới trầm giọng phân phó thuộc hạ, “Chủ tớ các nàng trúng mê dược, ta trước thử đánh thức các nàng, ngươi lập tức

đi

tìm nước, ngang qua vườn hải đường

thì

nói

cho người ở đó biết, nhìn thấy chủ tớ các nàng

đangxem thi đấu thuyền rồng bên kia.”

Ngụy Đằng lĩnh mệnh lập tức

đi

xuống.

Người

đã

đi

xa, Sở Hành mới buông Lục Minh Ngọc

đang

hấp nóng trong lòng

hắn

ra, lòng bàn tay lại

một

mảnh ẩm ướt. So với cảm giác khác thường của Lục Minh Ngọc, thân

hắn

cũng có

một

luồng nhiệt tuôn trào còn nóng hơn. Được tự do, nàng cố gắng chuyển lại gần

hắn, hai má phiếm hồng, cặp môi thơm mị hoặc, ánh mắt hồn nhiên trong suốt điềm đạm đáng

yêu, theo thân thể tiến vào trong lòng

hắncùng nhau tàn phá lý trí

hắn, trong miệng ngoại trừ kêu “biểu cữu cữu” lại còn phát ra những

âm

thanh hừ

nhẹ

làm người ta tâm phiền ý loạn.

Sở Hành nghe

không

nổi nữa, thoáng nhìn tú khăn của Lục Minh Ngọc rơi ra,

hắn

nhanh chóng bắt lại, chiếc khăn tay lại rơi xuống đất, nhìn Lục Minh Ngọc, do dự

một

lát, liền đem khăn nhét vào miệng Lục Minh Ngọc. Lục Minh Ngọc

không

có cách

nói

chuyện, miệng bị bịt kín khó chịu, tạm thời quên mất nam nhân phiá sau nàng. Lục Minh Ngọc cúi đầu, định kéo chiếc khăn ra khỏi miệng.

Sở Hành thừa dịp nàng phân tâm, vội vàng ôm nàng, chạy tới bên cạnh Cam Lộ,

một

tay đỡ Lục Minh Ngọc,

một

tay dùng sức túm chặt cánh tay Cam Lộ.

“Tê”

một

tiếng, Cam Lộ đột nhiên tỉnh lại, mở to mắt, nhìn mảnh núi rừng trước mặt, nàng mờ mịt nhíu mày.

Sở Hành

không

chờ nàng khôi phục,

âm

thanh lạnh lùng vang lên từ

trên

đầu nàng:“Đừng kêu, tiểu thư các ngươi bị người ám toán.”

Trong khoảng khắc

âm

thanh kia phát ra, Cam Lộ sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhưng vừa quay đầu lại nhìn thấy miệng tiểu thư bị bịt kín, ô ô giống như thập phần thống khổ, lại nhìn người giúp đỡ



nương là Sở Quốc công nghiêm nghị, cùng với cách đó

không

xa là

một

nam tử mặc hoa phục

không

nhìn



mặt

đang

nằm sấp

trên

mặt đất, Cam Lộ rốt cuộc cũng nhớ chuyện bị bắt ở vườn hải đường!

Nàng ở bên người hầu hạ Lục Minh Ngọc gần 10 năm, gặp nguy hiểm xa so với các nha hoàn bình thường

thì

lý trí hơn, sau phút bối rối, Cam Lộ vô cùng lưu loát đứng lên, tự tay tiếp nhận Lục Minh Ngọc. Sau khi để Lục Minh Ngọc dựa vào nàng, Cam Lộ đưa tay rút chiếc khăn che miệng Lục Minh Ngọc ra, lo lắng hỏi Sở Hành, “Quốc công gia, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra a?”

Sở Hành nhìn mặt Lục Minh Ngọc hồng nhuận, mới chậm rãi đem chuyện Hạ Lễ hôn mê

nói

ra, lời ít ý nhiều giải thích

một

lần, bao gồm Lục Minh Ngọc trúng thuốc làm nàng thần trí

không



ràng.

Cam Lộ vừa tức vừa hận,

một

tay ôm chặt tiểu thư

đang

có ý đồ lộn xộn,

một

tay che miệng tiểu thư lại

không

cho nàng tái hồ ngôn loạn ngữ, nước mắt đau lòng chảy thành hàng

nói, “không

nghĩ tới

hắn

lại ti bỉ vô sỉ như thế. Hôm nay nếu

không

có Quốc công gia ra tay cứu giúp, tiểu thư nhà ta......” Nghĩ đến tiểu thư vốn được nuông chiều từ bé có thể

sẽ

bị Hạ Lễ đạp hư, Cam Lộ nghĩ mà sợ đến nghẹn ngào.

hiện

tại



nương

đã

được cứu, nhưng nếu Hạ Lễ để lộ chuyện này ra ngoài

thì

làm sao bây giờ? Cho dù Hạ Lễ nhát gan sợ phiền phức

không

dám

nói, nhưng tiểu thư cùng Hạ Lễ đều ở kinh thành, có thể

sẽcòn gặp lại, tiểu thư sao có thể an tâm mà sống,

không

phải

sẽ

rất khó chịu sao? Lại

nói, tiểu thư bị bêu xấu trước mặt Quốc công gia, ít nhất có 2 nam nhân biết chuyện này…tiểu thư vạn nhất luẩn quẩn trong lòng......

Sở Hành biết nàng

đang

lo lắng cái gì, bởi vì

hắn

cũng có lời muốn

nói

với Lục Minh Ngọc, Sở Hành tạm thời

không

để ý tới Cam Lộ

đang

khóc sướt mướt, chỉ cần nàng

không

khóc thành tiếng, dẫn tới người khác lại đây được.

Cam Lộ vội vàng ngậm miệng, ôm Lục Minh Ngọc vào lòng, gắt gao kiềm chế tiểu thư,

không

để Sở Hành nhìn đến tiểu thư nhà mình chật vật.

Ngụy Đằng chạy trở về, trong tay xách hai cái đồng siêu.

Sở Hành đưa toàn bộ cho Cam Lộ, “một

cái cho nàng uống,

một

cái đổ vào khăn cho nàng rửa mặt.”

Loại mê dược này chủ yếu làm người phát nhiệt, lấy nước rửa mặt, hẳn có thể làm cho Lục Minh Ngọc tỉnh táo lại

sẽ

không

có việc gì.

Cam Lộ ở bên kia chiếu cố Lục Minh Ngọc, Sở Hành qua xem Hạ Lễ vẫn còn hôn mê bất tỉnh, mang theo Ngụy Đằng

đi

xa vài bước, thấp giọng

một

trận phân phó. Ngụy Đằng gật đầu, xoay người đem Hạ Lễ khiêng lên vai, lặng lẽ

đi

sâu vào trong núi Mai lĩnh. Sở Hành nhìn theo bóng thuộc hạ rời

đi, lại quay lại nhìn 2 chủ tớ Lục Minh Ngọc,

hắn

đi

đến sau

một

thân cây, đứng đưa lưng về phía 2



gái.

Gió núi thổi tới, Sở Hành cúi đầu xem tay mình, lòng bàn tay

đã

từng chạm vào thân thể mềm mại......

“Tiểu thư, tiểu thư, người sao rồi?”

Sở Hành nghiêng đầu, chuyển tới

một

nửa, đúng lúc ngừng.

Ở trong lòng Cam Lộ, Lục Minh Ngọc vừa nóng vừa khát, liên tục uống nước, thân thể cuối cùng cũng

không

cảm thấy quá nóng nữa. Nhưng nàng vẫn

không

có khí lực, vô lực dựa vào Cam Lộ, xem chiếc khăn tay của Cam Lộ ướt nhẹp, lại vẫn

đang

lau mặt nàng, cảm giác như từng trận gió mát thổi vào mặt, Lục Minh Ngọc thoải mái mà nhắm mắt lại, chậm rãi gật gật đầu.

Cam Lộ

nhẹ

nhàng thở ra, nước mắt lại chảy xuống,

nhỏ

giọng

nói: “Tiểu thư phúc lớn mệnh lớn, may mắn Quốc công gia kịp đến cứu chúng ta.”

Thân thể Lục Minh Ngọc cứng đờ, Cam Lộ

không

đề cập tới Sở Hành, nàng

đang

một

lòng đắm chìm trong cảm giác mát mẻ sảng khoái kia,vừa nghe đến ba chữ “Quốc công gia”, những chuyện vừa mới rồi đột nhiên

hiện

lên



ràng. Hạ Lễ

nói

hắc y nhân cưỡng bắt nàng, Hạ Lễ dựa sát vào, khi nàng ngẩng đầu lại là Sở Hành, sau đó nàng, nàng......

Trong đầu ông

một

tiếng, vừa uống xong nước, trong nháy mắt sương mù trong mắt hoàn toàn biến mất.

“cô

nương?” Mắt thấy



nương mới khôi phục chút sắc trắng

trên

mặt lại trở nên đỏ bừng, Cam Lộ nghĩ thuốc vẫn còn phát tác, vội chạy nhanh đến siêu nước tiếp tục rửa mặt tiểu thư.

Lục Minh Ngọc quả

thật

cảm nhận được dược liệu kia tro tàn lại cháy, nhưng nàng càng biết tro tàn kia vì sao lại bùng lên. Bởi vì nàng hôn Sở Hành, nàng

không

thể nhớ mình

đã

nói

gì với Sở Hành, cũng

không

nhớ cảm giác ở trong lòng Sở Hành như thế nào, nhưng nàng nhớ

rõ, nàng

thật

sự

bổ nhào vào lòng Sở Hành, còn hôn môi

hắn!

Càng nghĩ càng nóng, càng nghĩ càng khát, Lục Minh Ngọc chủ động nâng siêu nước lên, ùng ục ùng ục uống.

“cô

nương chậm

một

chút.” Uống nước quả nhiên hữu dụng, Cam Lộ vui mừng cười, săn sóc dùng cổ tay áo giúp Lục Minh Ngọc lau nước chảy ra khóe miệng.

Lục Minh Ngọc

một

hơi đem nữa bình còn lại uống hết. Nàng cũng mệt mỏi, tựa vào lòng Cam Lộ, thở phì phò, ít nhất

hiện

tại người cũng

đã

thanh tỉnh.

“Tiểu thư, người có thoải mái chút nào

không?” Cam Lộ lo lắng hỏi.

Lục Minh Ngọc gật đầu, như nhớ tới điều gì, thấp thỏm nhìn ra phía sau Cam Lộ, liếc mắt

đã

nhìn thấy thân ảnh to lớn kia!

Chỉ liếc mắt

một

cái, Lục Minh Ngọc

đã

chột dạ rụt đầu về, tâm bùm bùm nhảy loạn.

Nàng thích Sở Hành, nhưng nàng tuyệt đối

không

có ý tưởng quá phận đối với Sở Hành, cho dù là nằm mơ, trong mộng cũng

không

có hành động thân mật nào. Khi cùng Sở Hành gặp mặt trong mộng, hai người đều cách nhau vài bước. Dù thần trí

không



ràng cũng

không

thể nhớ được cảm giác khi đó nhưng hôm nay đúng là nàng

đã

hôn Sở Hành. Lục Minh Ngọc

không

cảm thấy vui vẻ vì chiếm tiện nghi Sở Hành mà ngược lại cảm thấy cực kỳ ảo não, xấu hổ. Sở Hành

sẽ

nghĩ về nàng như thế nào? Có thể cảm thấy nàng đáng khinh, hành vi phóng đãng hay

không?

“Tiểu thư, chỗ này vẫn còn nước.” Thấy mặt nàng lại đỏ, Cam Lộ vội đưa nàng

một

chiếc siêu khác.

Lục Minh Ngọc trong bụng đều là nước,

một

giọt cũng

không

chứa nổi nữa, lắc đầu

nói:“không

cần, ta

không

có việc gì.”

Sở Hành nghe giọng nàng tuy vô lực nhưng lý trí, biết người

đã

không

có việc gì, dừng

một

chút rồi xoay người lại.

Nghe tiếng bước chân tới gần, Lục Minh Ngọc kìm lòng

không

đậu vội trốn vào lòng Cam Lộ.

Sở Hành cách chủ tớ hai nàng ba bước

thì

dừng lại, bởi vì có chuyện bí mật muốn

nói,

hắn

nhìn quanh

một

vòng, lập tức quỳ gối ngồi xổm xuống, mắt phượng nhìn xuống đất, thấp giọng

nói:“Tứ



nương, Hạ Lễ giả trang hắc y nhân, còn dùng tình dược đối với nàng có ý đồ gây rối. Nhưng Tứ



nương

khôngcần lo lắng, ta

đã

đuổi

hắn

đi

đúng lúc, Tứ



nương

không

có thương tổn gì.”

Lục Minh Ngọc chân mày cau lại, nguyên lai hắc y nhân chính là Hạ Lễ, nhưng

không

phải

hắn

thích Nhị tỷ tỷ sao, sao lại......

Chẳng lẽ bởi vì Nhị tỷ tỷ

không

lấy

hắn, Hạ Lễ liền nghĩ ra thủ đoạn này để trả thù Lục gia?

Lục Minh Ngọc hận nghiến răng nghiến lợi, cũng quên

nói

lời cảm tạ.

Sở Hành cũng

không

quan tâm đến những việc xã giao khách sáo này, tiếp tục

nói:“Việc này quan hệ đến danh dự của Tứ



nương,

hiện

tại Hạ Lễ

đang

ở trong tay ta, nàng có tính toán gì

không?”

Tâm tư Lục Minh Ngọc đều trôi theo lời

hắn

nói, trong mắt

hiện

lên mờ mịt, nàng có thể làm gì bây giờ? Nàng muốn việc này chưa từng xảy ra, nàng

không

muốn ai biết chyện này nhưng trừ phi Hạ Lễ chết. Cho dù Hạ Lễ e ngại Lục gia

không

dám

nói

với ai, nhưng nghĩ đến việc

hắn

cùng nàng sống trong kinh thành, lòng nàng lại

một

trận khó chịu. Lại nghĩ đến ngày nào đó,

không

chừng Hạ Lễ

sẽ

đem chuyện này

nói

ra......

Lục Minh Ngọc chuyển tới trong lòng Cam Lộ, tay nắm chặt vạt áo.

Nàng

không

thể nghĩ ra được

một

đối sách vẹn toàn.

Sở Hành

không

nhìn mặt nàng, Cam Lộ lại cảm thấy được, trong cơn tức giận cắn răng

nói:“Cái tên súc sinh kia nên ném vào núi sâu cho

hắn

tự sinh tự diệt!”

Lục Minh Ngọc làm sao

không

có ý niệm này? Nhưng giáo dưỡng từ

nhỏ

làm cho nàng

không

thể tùy tâm sở dục

nói

ra những lời oán giận trong lòng. Huống chi, nàng chưa từng hại người, mặc dù nhất thời oán giận, nhưng khi tỉnh táo lại cũng

không

thể lựa chọn biện pháp tàn nhẫn như thế.

“Tứ



nương, Hạ Lễ ý đồ bất chính, nếu

sự

tình đổi lại là muội muội ta, Sở Hành ta nhất định phải bắt

hắn

đền mạng. Nhưng người chết

đi

sẽ

lớn chuyện, lại chết

không



ràng, Võ khang hầu phủ nhất định thỉnh quan phủ tra

rõ, chúng ta

sẽ

gặp nhiều phiền toái. Ta có biện pháp làm cho Hạ Lễ trở nên si ngốc, cả đời vô tri, nếu Tứ



nương

không

phản đối, ngày mai các người

sẽ

có tin.”

Làm cho Hạ Lễ biến thành ngốc tử?

Lục Minh Ngọc khϊếp sợ, quên luôn

sự

xấu hổ khi nãy vì hôn ai đó, quay đầu nhìn Sở Hành,“Này, này, vạn nhất truyền

đi, có thể hay

không

liên lụy Cữu Cữu?”

Sở Hành trấn định, bình tĩnh

nói:“Chỉ cần chủ tớ hai ngươi các nàng thủ khẩu như bình, đừng nhắc tới với bất luận kẻ nào,

sự

việc hôm nay vĩnh viễn trở thành bí mật.”

Ở trong lòng Sở Hành, Lục Minh Ngọc kiếp trước là đệ muội

hắn, là người nhà. Đời này Lục Minh Ngọc là thân thích, mỗi lần gặp mặt đều cung kính kêu

hắn

biểu cữu cữu, là

một

tiểu bối mảnh mai nhu thuận. Là Lục Minh Ngọc

không

thể tha thứ đường đệ,

sẽ

không

bao giờ trở thành người của Sở gia nữa, Sở Hành tuyệt

không

dung túng Hạ Lễ ti bỉ dám hãm hại nàng lại có thể an toàn trở ra.

Khuôn mặt nam nhân lạnh lùng, thanh

âm

kiên định, Lục Minh Ngọc

không

khỏi tin lời

hắn

nói.

Nàng nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, quay đầu

nói,“Kia, kia làm phiền biểu cữu cữu.”

Nếu Hạ Lễ còn sống, nàng ở trước mặt Sở Hành tiếp tục làm

một



nương nhu nhược thiện lương, nhưng cả ngày

sẽ

phải lo lắng đề phòng sợ Hạ Lễ hủy hoại thanh danh nàng, nhưng nếu Hạ Lễ chết, nàng có thể dễ dàng quên mất việc này, nhưng ở trong lòng Sở Hành nàng

sẽ

trở thành

một



nương tâm ngoan thủ lạt vì bảo toàn danh dự sẵn sàng gϊếŧ người. Nếu phải lựa chọn, Lục Minh Ngọc thà chọn người trước.

Sở Hành sợ nhất cũng là nàng

không

quả quyết, nghe nàng đồng ý kế hoạch này, Sở Hành thả lỏng

không

ít,

nói:“Tứ



nương có thể

đi

rồi. Có người

đang

tìm nàng trong vườn hải đường, ta

đã

cho người qua báo là nàng

đang

coi thi đấu thuyền rồng. Giờ này có thể những người đó

đã

qua đó rồi......”

“Đa tạ biểu cữu cữu thay ta giải vây.” Nam nhân tâm tư kín đáo, miễn cho nàng

không

ít phiền toái, Lục Minh Ngọc

thật

tình cảm kích. Tạ ơn xong, Lục Minh Ngọc thử tự mình đứng dậy. Cam Lộ lớn hơn nàng vài tuổi, khí lực cũng lớn hơn, giúp đem nàng đứng lên, sau đó giúp Lục Minh Ngọc chỉnh lại trâm cài, sửa lại váy áo.

“Vậy nàng xuống núi

đi, ta

sẽ

theo xa xa ở phía sau cho đến khi nàng gặp lại người nhà.” Sở Hành nhìn đường xuống núi

nói.

hắn

tốt như vậy, Cam Lộ cực kính nể, cao hứng

nói

tạ ơn.

Nội tâm Lục Minh có chút mềm mại, để Cam Lộ giúp đỡ chậm rãi

đi

về phía trước, bước qua bên người Sở Hành, nàng mân mím môi,

đi

quá hai bước, Lục Minh Ngọc dừng lại, kiên trì

nói:“Biểu cữu cữu, ta, vừa mới rồi rất nhiều chuyện Ngọc nhi đều

không

nhớ

rõ, biểu cữu cữu hảo tâm cứu Ngọc nhi, Ngọc nhi,

không

có xem ngài như ác nhân mà đánh chứ?”

Chuyện thân mật với

hắn, nàng phải “Quên”, bằng

không

ngày sau gặp mặt, hai người đều xấu hổ, xem bộ dáng thờ ơ của Sở Hành,

hắn

cũng hy vọng nàng quên.

Sở Hành nhìn làn váy Cam Lộ, thấp giọng trấn an

nói: “Lúc đó Tứ



nương chỉ sợ phát khóc, chưa từng mạo phạm ta, yên tâm.”

Quả nhiên như nàng sở liệu.

Lục Minh Ngọc có chút

không



tư vị trong lòng mình, hơi có điểm chua chát, nhưng nàng vẫn nở nụ cười nhợt nhạt,

nói

lời cảm tạ, rồi tiếp tục

đi

về phía trước. Ngay từ đầu bước chân thong thả, dần dần khí lực phục hồi như cũ,

đi

đến chân núi, Lục Minh Ngọc hơi hơi nghiêng đầu, muốn nhìn lại nam nhân

trên

núi lại cực lực nhịn xuống.

hắn

lạnh lùng đạm mạc, lại

không

gần nữ sắc, lại

không

thể nào chỉ vì nàng chủ động hôn, liền đối với nàng phụ trách?

Yên lặng thở dài, Lục Minh Ngọc thôi lưu luyến, mang theo Cam Lộ bước nhanh

đi

tìm đám người Hạ Lan Phương.

Ở phía sau nàng, Sở Hành vẫn xa xa

đi

theo, tận mắt nhìn thấy Lục Minh Ngọc cùng Lục Hoài Ngọc, Hạ Lan Phương gặp nhau, nhìn hai cái lúm đồng tiền như hoa triêu của nàng bình tĩnh kiên cường bồi tội cùng hai tỷ muội. Sở Hành mới thu hồi tầm mắt,

đi

tìm những bằng hữu hôm nay cùng

đi

dạo chơi công viên lại

không

biết nửa đường chạy nơi nào.

một

lúc lâu sau, Ngụy Đằng

đi

đến bên cạnh

hắn, thấp giọng

nói:“Đều

đã

làm thỏa đáng.”

Môi Sở Hành khẽ cong

không

dấu vết gật đầu.

Hoàng hôn hôm đó, Võ khang hầu phủ bỗng nhiên thu được

một

đạo tin dữ, thế tử Hạ Lễ mang tùy tùng

đi

đông giao lên núi du ngoạn, vô ý rớt xuống triền núi, tùy tùng

đã

chết, Hạ Lễ hôn mê bất tỉnh. Võ khang hầu phu nhân ngất xỉu tại chỗ, Võ khang hầu tự mình

đi

nhận con trai, sau khi hồi phủ đều mời qua các vị lang y tài cao đức trọng trong kinh thành nhưng đều thúc thủ vô sách. Hầu gia lập tức sai người cầm bái thϊếp nhập cung, thỉnh Thái y.

Thái y đến, cuối cùng đem người cứu tỉnh,

không

ngờ Hạ Lễ ngơ ngác ngây ngốc, ngay cả cha mẹ thân sinh cũng

không

nhận ra, người thế mà lại thành kẻ ngốc!

Tin tức này lập tức bay bốn phương tám hướng, cũng truyền đến Lục gia.

Lục Hoài Ngọc có chút ảm đạm, Lục Minh Ngọc lặng lẽ đợi ở Mai uyển,

không

vui

không

buồn.

Trách ai? Hạ Lễ rơi vào kết cục như thế, tất cả đều do

hắn

gieo gió gặt bão.
« Chương TrướcChương Tiếp »