Chương 9

Trên đường trở về tam phòng, Lục Minh Ngọc không còn lí do gì để trốn

tránh nữa, nhưng cũng không quá tình nguyện mà nắm tay của phụ thân, yên phận làm một câu gậy trúc dò đường nho nhỏ.

Lục Vanh mắt mù nhiều năm, bước đi chậm rãi, do vậy con đường ngắn này dường như trở nên dài hơn.

Lục Minh Ngọc rất muốn hỏi vì sao phụ thân còn chưa đuổi Mặc Trúc đi,

nhưng thấy có mẫu thân còn ở đây, nếu nàng đường đột nói ra sẽ làm cho

đôi phu thê này lúng túng, Lục Minh Ngọc liền nghẹn lại, ngược lại quanh co lòng vòng hỏi thăm chuyện tình của tổ mẫu cùng tổ phụ, ngẩng đầu

hỏi: “Phụ thân, tổ phụ không thích tổ mẫu, vậy tại sao còn cưới tổ mẫu?”

Lục Vanh ngẩn người.

Tiêu thị đánh nhẹ vào đỉnh đầu của nữ nhi, thấp giọng trách mắng: “Không được nói bậy”

Lục Minh Ngọc chu môi, cố chấp nhìn phụ thân: “Phụ thân, lúc nãy con

nhìn thấy tổ phụ đi cùng Chu di nương, chắc chắn tối hôm qua tổ phụ đã

nghỉ ở chỗ của Chu di nương, rồi mới đi tới Ninh An Đường. Lúc nãy, tổ

mẫu chỉ khen nữ hồng của cô cô tốt hơn Thôi tam cô nương, vậy mà tổ phụ

lại quở trách tổ mẫu, giống như nói tổ mẫu thích ganh đua...”

Nghe giọng nói non nớt đầy oán giận của nữ nhi, ý cười trên mặt Lục Vanh như bị gió thổi bay biến mất. Thì ra lúc hắn không ở đó, phụ thân đã

đối xử với mẫu thân như vậy? Nếu mắt hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, có lẽ cũng không cần đến nữ nhi nhắc nhở, hắn cũng có thể đoán được vấn đề

của nhị lão đi?

“Tổ phụ con từ trước đến nay luôn luôn nghiêm túc, nhìn như là không

vui, nhưng cũng chưa chắc, A Noãn khẳng định đã hiểu lầm.” Đã quen coi

nữ nhi là một tiểu hài tử 7 tuổi, Lục Vanh cười có lệ nói. Chuyện của

phụ mẫu, hắn thân là con không thể xen vào, nữ nhi bối phận là cháu,

cũng không nên.

“Vậy trước kia tổ phụ nhìn trúng tổ mẫu chỗ nào?” Lục Minh Ngọc kiên trì hỏi. Bĩnh tĩnh mà nghĩ lại xem,tuy tổ mẫu cũng thuộc dạng mỹ nhân,nhưng khi đứng cạnh tổ phụ, tựa như một đóa hoa dại nhỏ nằm cạnh một con hùng ưng đậu xuống đất nghỉ ngơi, thân phận cách xa vạn trượng, bởi vậy Lục

Minh Ngọc cảm thấy tổ phụ chịu cưới tổ mẫu là vì bà có chỗ hơn người.

Tiêu thị nghe vậy,cũng đầy chờ mong nhìn về phía trượng phu. Chuyện tình của cha mẹ chồng là một đoạn kỳ duyên từng làm chấn động kinh thành,

nhưng ngoại trừ nhị lão hai người là biết chuyện, thì còn lại là những

lão nhân đã theo bên cạnh cha chồng lâu nay, miệng ai nấy đều ngậm rất

chặt, đến nay cũng không thấy lọt ra nửa chữ. Đây là điều tò mò nhất

của Tiêu thị khi nàng gả vào Lục gia, nhưng cũng không thể không biết

xấu hổ mà hỏi, quan hệ mẹ chồng nàng dâu, chỉ có một chút vô ý liền gặp

rắc rối.

Vẻ mặt Lục Vanh đầy khó xử.

Vừa nhìn là thấy hắn quả thật biết rõ nội tình.

Ánh mắt Lục Minh Ngọc sáng lên, quay lại thấy mẫu thân hướng mình nháy

mắt, Lục Minh Ngọc thông minh ôm lấy đùi của phụ thân, nhỏ giọng làm

nũng: “Cha nói cho con biết đi mà, A Noãn muốn biết mà.”

Âm thanh làm nũng ngọt ngào của nữ nhi, làm sao Lục Vanh có thể chống đỡ nổi, Lục Vanh khụ khụ, nhìn về phía thê tử.

Tiêu thị hiểu được, nhanh chóng cho mấy nhà hoàn lui ra xa một chút.

Lục Vanh ôm lấy nữ nhi vào lòng, chuẩn bị lặng lẽ nhỏ giọng nói, Tiêu

thị bên cạnh săn sóc vội vàng đỡ lấy cánh tay của trượng phu, thuận tiện đứng gần hơn.

Trong lòng là nữ nhi nhỏ nhắn dễ thương, bên cạnh là kiều thê xinh đẹp

ôn nhu săn sóc, đã thật lâu Lục Vanh chưa hưởng thụ đãi ngộ như vậy, cảm thấy lâng lâng liền kể lại đơn giản mọi chuyện, khi còn nhỏ có một lần

mẫu thân vừa dỗ hắn ngủ vừa hồi tưởng đến quãng thời gian ngọt ngào giữa mẫu thân và phụ thân: “A Noãn, năm đó tổ phụ của con dẫn binh đánh

giặc, sau khi bị thương liền ở nhờ một hộ nông gia, ở tới ba ngày.”

“Tổ mẫu là nữ nhi của hộ nông gia kia?” Lục Minh Ngọc hưng phấn hỏi.

Lục Vanh gật gật đầu.

“Tổ mẫu khi ấy chắc chắn rất đẹp, bằng không làm sao tổ phụ có thể thích một cô nương nhà nông?” Lục Minh Ngọc nhìn về hướng chỗ ở của tổ mẫu,

nhỏ giọng nói.

Lục Vanh nghe xong, cũng tìm tòi bộ dáng của mẫu thân trong trí nhớ,

nhưng cuối cùng hắn cũng không nhớ được cái gì, mù mười mấy năm trời,như sương mù dày đặc vĩnh viễn bao quanh hắn, như một con quỷ dữ cắn nuốt

hết mọi cảnh sắc quanh hắn,đừng nói đến cha mẹ huynh muội ruột của hắn,

ngay cả hình dáng của hắn bây giờ hắn cũng không nhớ nổi.

Vẻ mặt tuấn mỹ của Lục Vanh hiện ra một tia buồn bã, Tiêu thị nhìn nữ nhi lắc đầu, không để nữ nhi hỏi nữa.

Lục Minh Ngọc buồn bực phụ thân của mình, nhưng khi thấy phụ thân như vậy, nàng cũng thật đau lòng.

Hai tay ôm cổ của phụ thân, Lục Minh Ngọc nằm úp mặt vào vai của phụ

thân, cúi đầu nhỏ giọng nói: “ Cha, ngài đừng sốt ruột, chờ đến cuối

tháng Trần cô nương đến đây, chứng thực lời con nói đều là sự thật, con

liền chữa trị mắt cho người, châm pháp con vẫn còn nhớ rõ.”

Việc nàng trọng sinh quá huyền bí khó tin, nhưng cha mẹ vẫn không hề

nghi ngò, nghĩ đến việc phải đâm châm dài vào huyệt vị trên đầu của phụ

thân, nàng lại thấy lo sợ bất an, sợ tất cả những ký ức về kiếp trước

của nàng chỉ là một giấc mộng quá chân thật, sợ nàng dễ tin người, một

kim đâm sai hại phụ thân.

“ Cha không vội, A Noãn đừng quá để ý, nếu trị hết cha sẽ vui mừng, còn trị không hết cha cũng sẽ không trách A Noãn.” Lục Vanh vỗ vỗ vào lưng nữ nhi, cười nói, ôn nhu như ngọc.

Lục Minh Ngọc dạ một tiếng, vừa định hưởng thụ cảm giác yêu thương của

phụ thân, bỗng nhiên nàng nhìn thấy đại tỷ Lục Cẩm Ngọc và nhị tỷ Lục

Hoài Ngọc đứng ở đằng xa vẫy tay gọi nàng, Lục Minh Ngọc đỏ mặt, thúc

giục phụ thân nhanh chóng thả nàng xuống: “ Đại tỷ tỷ và nhị tỷ tỷ đang

đợi con, con đi tìm các nàng chơi.”

“ Nhớ trở về sớm.” Lục Vanh khom lưng buông nữ nhi ra, cười dặn dò.

Lục Minh Ngọc ngoan ngoãn đáp ứng, dẫn Cam Lộ đi tìm bọn tỷ muội.

“ Lớn như vậy rồi mà còn để tam thúc ôm ngươi, ngươi không biết xấu hổ

sao?” Lục Hoài Ngọc mười phần khinh thường nhìn đường muội, cũng quên cả buổi sáng cha nàng cũng ôm nàng như vậy.

Trước kia tính tình Lục Minh Ngọc rất tốt, cũng không tranh chấp cùng

các nàng, nay lại càng không so đo với những lời“châm chọc” của Lục Hoài Ngọc, nàng tìm kiếm xung quanh, nghi hoặc hỏi: “ Cô cô đâu?”. Trước kia đều là bốn người chơi cùng nhau, Lục Yên là thứ nữ, ngày thường đều bị

Lục Hoài Ngọc khi dễ, nên những chuyện này ít khi có mặt Lục Yên.

“ Cô cô bị tổ phụ gọi đi rồi, nói một chút sẽ quay lại tìm chúng ta.”

Đại tỷ tỷ Lục Cẩm Ngọc cười nói, mỗi tay dắt một muội muội: “ Đi, chúng ta đi đến chỗ của tỷ chơi trước, Trân Châu mới học được món điểm tâm

mới, ăn rất ngon.”

Lục Hoài Ngọc nuốt nuốt nước miếng.

Lục Minh Ngọc nghe vậy, nhịn không được cười trộm, Nhị tỷ tỷ thích nhất

là ăn thức ăn ngon,nếu như ai đắc tội nàng ấy, vậy cứ đưa món ngon cho

nàng ấy, nàng ấy sẽ cùng ngươi hòa thuận lại. Có điều Lục Minh Ngọc

buồn bực khi tổ phụ kêu cô cô qua đó làm gì không biết, vừa ăn điểm tâm

vừa nhìn ra ngoài, xa xa nhìn thấy cô cô đi tới, Lục Minh Ngọc chạy

nhanh ra ngoài đầu tiên.

Lục Cẩm Ngọc, Lục Hoài Ngọc cũng không cam lòng thụt lại phía sau,đảo

mắt liền nhìn thấy ba tỷ muội đã quay quanh bên người Lục Quân.

Vẻ mặt Lục Quân tràn đầy hạnh phúc,ánh mắt sáng lên: “ Phụ thân nhìn

thấy nữ hồng của ta,khen ta làm tốt,bảo ta làm cho ông ấy một túi

tiền,còn kêu ta nên ra ngoài du ngoạn nhiều, không cần ru rú trong

phòng. Phụ thân nói những việc may vá này có thể làm lúc rảnh rỗi buồn

chán, chứ không cần phải tranh đua với người khác, còn nói tiểu thư Lục

gia chúng ta là tôn quý nhất, cho dù có không biết làm gì cũng vẫn sẽ có người đến nịnh bợ chúng ta.”

“Tổ phụ đối với cô cô thật tốt,ông ấy chưa từng khen con bao giờ” Lục

Hoài Ngọc bĩu môi, có chút tủi thân. Nàng sợ tổ phụ, nhưng cũng rất

thích tổ phụ.

Lục Quân thích ba chất nữ này nhất, có cái gì tốt đều chia sẻ cho các

nàng, yêu thương của phụ thân cũng vậy,vội nói: “ Hoài Ngọc ngươi cũng

thêu một cái đi, chúng ta cùng đưa cho phụ thân.”

Lời vừa nói ra, Lục Hoài Ngọc chu môi, nàng thêu khó coi, đưa cho tổ phụ tổ phụ cũng sẽ không khen nàng…

Lục Minh Ngọc giúp nàng nghĩ ra chủ ý: “ Nhị tỷ tỷ có thể làm bánh hoa quế đưa cho tổ phụ mà.”

Quả nhiên Lục Hoài Ngọc sáng mắt lên: “ Đúng, cha tỷ nói tỷ làm bánh hoa quế rất ngon, vậy tối nay chúng ta cùng nhau đi gặp tổ phụ đi?”

Thật ra Lục Quân đã sớm thêu trộm cho phụ thân một cái túi tiền rồi,

nhưng vẫn không dám đưa, hiện tạ có cơ hội, nàng gật gật đầu, mặt khác

hỏi hai chất nữ còn lại định đưa cái gì.

Lục Cẩm Ngọc viết chữ rất đẹp, Lục Minh Ngọc nghĩ nghĩ, liền quyết định đưa bức họa.

Thương lượng xong, các tiểu cô nương đều trở về nhà chuẩn bị,Lục Cẩm

Ngọc thận trọng, nhỏ giọng nhắc nhở Lục Hoài Ngọc: “Muội nhớ trở về nói

với tam muội muội một tiếng, bằng không nếu muội không mang theo tam

muội, tổ phụ khẳng định sẽ cho rằng muội lại bắt nạt tam muội.”

Lục Hoài Ngọc hừ hừ, tức giận bỏ đi.

Lục Minh Ngọc hưng thú bừng bừng trở về Hải Đường Uyển của mình, Cam Lộ

Quế Viên đã chuẩn bị tốt giấy bút, sau đó đứng một bên, muốn nhìn một

chút xem tiểu chủ nhân sẽ vẽ cái gì. Lục Minh Ngọc cười kêu các nàng ra

ngoài, nàng muốn vẽ chuyện tình bí mật của tổ phụ tổ mẫu.

Một khi đã vẽ tranh, vẽ xong một bức cũng không có nghĩa là đã hoàn tất, có đôi lúc nhìn lại,lại cảm thấy không vừa ý. Lục Minh Ngọc vo bức họa

thành cục tròn ném vào giỏ tre, định một lần nữa vẽ lại, chợt nghe tiếng bọn nha hoàn kêu phu nhân. Lục Minh Ngọc buông bút, đi ra ngoài nghênh

đón mẫu thân.

” A Noãn đang làm gì vậy?” Tiêu thị nắm tay nữ nhi đi vào phòng, thuận miệng hỏi.

Lục Minh Ngọc nói ra kế hoạch tặng lễ vật của các nàng.

Tiêu thị cũng cảm thấy thú vị, đi đến trước bàn, hỏi nữ nhi tính vẽ cái gì.

Lục Minh Ngọc nói nàng có tính toán của chính mình, cười hắc hắc, đầy vẻ thần bí.

Tiêu thị bất đắc dĩ cười, nếu nữ nhi có chuyện cần làm,nàng cũng không

nên nán lại, bèn đứng lên chuẩn bị đi, nàng lại đây chỉ vì lo lắng nữ

nhi vừa mới trọng sinh sợ không quen.

“ Mẹ, mẹ khoan hẵng đi, con có chuyện muốn hỏi mẹ.” Lục Minh Ngọc kêu

bọn nha hoàn ra ngoài canh giữ, dắt mẫu thân đi vào nội thất, hai mẹ con ngồi lên giường nói chuyện: “Mẹ, cha còn chưa có đuổi Mặc Trúc đi, sao

mẹ lại làm hòa với cha vậy?”

Tiểu nữ nhi bảy tuổi, phấn điêu ngọc trác, lại mở mắt to hỏi chuyện

trang nghiêm như vậy. Tiêu thị có chút buồn cười,ôm lấy hôn lên má nữ

nhi, cười nói: “Cha con nói chờ khi nào hắn nhìn thấy, hắn sẽ tự mình

tìm cho Mặc Trúc một gia đình tốt để gả, nếu để mẹ an bài, tương lai sẽ bị người khác chỉ trích lòng mẹ hẹp hòi chứa không nổi một nha hoàn bên cạnh phu quân.”

Lục Minh Ngọc bừng tỉnh đại ngộ.

“ Nhưng mẹ đã cự tuyệt, không cần cha con đuổi Mặc Trúc đi.” Tiêu thị nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu.

Lục Minh Ngọc cực kỳ khϊếp sợ: “ Mẹ….”

“A Noãn đừng nóng vội, nghe mẹ giải thích đã.” Tiêu thị khom lưng,

nghiêm túc nhìn vào mắt nữ nhi: “A Noãn, Mặc Trúc có lòng muốn khống

chế tiền viện trong tay, cho nên mẹ mới không thích nàng ta, nhưng cha

con không nghĩ tới chuyện đó, cha con vẫn cho rằng mẹ đang ghen, hắn đáp ứng đuổi Mặc Trúc đi chỉ là muốn cùng mẹ hòa thuận.Mẹ không muốn có

thêm cái danh ghen tị, nên mẹ sẽ lưu lại Mặc Trúc, để hắn có thể tận mắt nhìn rõ nha hoàn trung thành mà hắn tin tưởng có bộ mặt như thế nào,đến lúc đó cha con mới chân chính hiểu được rốt cuộc ai đúng ai sai, như

vậy hắn đối với Mặc Trúc sẽ không còn tình cảm gì nữa.”

Lục Minh Ngọc há hốc miệng, ngơ ngác nhìn mẫu thân, qua một hồi lâu mới hiểu rõ vấn đề.

” Chút chuyện nhỏ này mà con còn suy nghĩ lâu như vậy, ở bên cạnh Sở Tùy không có loại nha hoàn này sao?” Tiêu thị trêu ghẹo nữ nhi nửa thật nửa giả hỏi.Con người vừa sinh ra ai nấy đều đơn thuần, trải qua nhiều việc, gặp được nhiều chuyện thì vừa nhìn là hiểu ngay, nữ nhi của nàng

tuyệt đối không ngốc, có lẽ do khi xưa đôi vợ chồng này rất ân ái,nên

mới cần nàng chỉ dạy giải thích.

Lục Minh Ngọc lắc đầu, nhìn thấy ánh mắt trêu ghẹo của mẫu thân, nàng đỏ mặt, cúi đầu, ngập ngừng nói: “Sở Tùy chàng ấy đối với con đặc biệt

tốt,cái gì cũng đều làm theo ý con.” Trước khi thành thân Sở Tùy còn có

lúc trêu ghẹo nàng, nhưng sau khi cưới thì đối với nàng trăm yêu nghìn

sủng,trên bàn cơm những món mà nàng chỉ cần liếc mắt một cái, Sở Tùy sẽ

lập tức gắp vào bát nàng.

Tiêu thị tưởng tượng mãi cũng không ra bộ dáng lớn lên của nữ nhi,

nhưng nàng cũng không quá xem trọng Sở gia, cho nên sờ sờ đầu nữ nhi,

tạt một gáo nước lạnh: “A Noãn, trong lúc tân hôn mỗi cặp vợ chồng đều

gắn bó như keo như sơn, nhưng nam nhân có đáng tin hay không, còn phải

cần một thời gian dài mới đánh giá được. Ví dụ như tổ phụ tổ mẫu của

con, nghe nói lúc trước có một vị phu nhân nhà quan trào phúng nói tổ

mẫu con hẹp hòi, không quá vài ngày sau, tổ phụ động thủ làm cho đối

phương đánh mất chức quan. Nhưng còn bây giờ thì sao?”

Lục Minh Ngọc cũng đồng tình với tổ mẫu, nhưng cũng không thể làm lung

lay tình cảm của nàng đối với Sở Tùy, ngược lại, làm nàng càng thêm nhớ

đến Sở Tùy.

Dựa vào lòng ngực ấm áp của mẫu thân, Lục Minh Ngọc không hề phòng bị mà nói ra những lời trong lòng: “ Mẹ, con rất nhớ chàng…”

Nếu như mẫu thân đưa nàng đi Sở Quốc Công phủ làm khách, nàng có thể gặp được Sở Tùy.

Tiêu thị có cân nhắc khác, lời nói đầy thấm thía:“A Noãn, mẹ biết về

sau các con vẫn sẽ là vợ chồng, nhưng Sở Tùy cùng với những người trong

Sở gia thì không biết, đến lúc gặp mặt, con phải giả bộ mới lần đầu gặp

hắn.Phải nhớ kĩ, cô nương gia phải rụt rè, không nên đối tốt với hắn,

nếu không bị người khác nói ra nói vào, thì thanh danh của các cô nương

Lục gia…”

Lục Minh Ngọc gật đầu, nhu thuận nói:“Con biết rồi, vậy mẹ mang con đi gặp chàng nhé?”

Đôi mắt to long lanh tràn đầy khát vọng.

Tiêu thị cười nhạt, vuốt vuốt tóc của nữ nhi nói: “ Chờ khi cậu của con thành thân rồi gặp, bây giờ chưa phải lúc thích hợp.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Minh Ngọc phút chốc xụ xuống