Bình minh vừa lên, trong Mai uyển vô cùng tĩnh lặng. Cửa sổ khắc hoa to lớn ngăn cản giá rét bên ngoài, trong khuê phòng ánh sáng mịt mờ, hai chậu hải đường tứ quý lẳng lặng nở rộ, tản ra mùi hương thơm ngát. Trong lớp màn che cách đó
không
xa, tiểu
cô
nương
đang
say giấc nồng dường như ngửi được mùi hương này, khóe miệng cong lên.
Lục Minh Ngọc nằm mơ.
Nàng mơ về hội hoa đăng tối qua, nhưng những chuyện
đã
xảy ra
thì
lại
không
giống. Trong mộng khi nàng lên thuyền
thì
tấm gỗ vẫn lung lay như cũ, hại nàng hoảng hốt lo sợ ngã nhào vào lòng Sở Hành. Sở Hành ôm nàng lên thuyền, nhưng
không
buông nàng ra ngay. Trái tim
nhỏ
bé của Lục Minh Ngọc đập như nổi trống, ngượng ngùng ở trong ngực
hắn
ngẩng đầu lên, bên
trên
vẫn là gương mặt luôn nghiêm túc
không
biểu cảm của Sở Hành, nhưng
hắn
một
tay ôm nàng, tay kia
thì
nhẹ
nhàng xoa xoa đỉnh đầu nàng, bất đắc dĩ lại sủng ái nhìn nàng, “Sao lại
không
cẩn thận như thế?”
Lúc ấy ánh trăng như nước, ánh đèn như mây, nam nhân nọ vô ý biểu
hiện
ra nét ôn nhu rất nhạt, nhưng ngọt ngào như vị rượu thuần khiết nhất.
Lục Minh Ngọc cực kỳ vui mừng, vô lại tựa hẳn vào ngực
hắn.
Sau đó cảnh trong mơ thay đổi, Lục Minh Ngọc thaysang bộ đồ cưới màu đỏ thẫm, Sở Hành cưỡi
trênmột
con ngựa cao to tới đón nàng,
trên
đường
đi
kiệu hoa
nhẹ
nhàng xóc nảy, Lục Minh Ngọc lặng lẽ vén khăn hỉ màu đỏ lên, xuyên qua khe hở
trên
cửa sổ kiệu ngắm chú rể
đi
bên ngoài. Sở Hành cũng mặc đồ cưới đỏ rực, thân hình cao to, khuôn mặt nhìn nghiêng tuấn tú như ngọc, phong lưu phóng khoáng
không
nói
nên lời.
Nhưng đám đông bỗng nhiên ồn ào hẳn lên, ngay sau đó, Sở Tùy nổi giận đùng đùng cưỡi ngựa xông đến, chỉ trích Sở Hành đoạt thê tử của
hắn. Lục Minh Ngọc rốt cuộc nhớ lại mình
đã
sớm gả cho Sở Tùy rồi. Nàng
đã
là thê tử của Sở Tùy
thì
sao có thể gả cho Sở Hành được nữa? Nàng mờ mịt luống cuống, bên ngoài Sở Hành cùng Sở Tùy lại lao vào đánh nhau. Trong lúc hỗn loạn, kiệu hoa ngã xuống, Lục Minh Ngọc chật vật
đi
ra ngoài, nàng muốn kêu hai người bọn họ đừng đánh nữa, nhưng dân chúng lại bu quanh nàng mắng nàng xối xả, mắng nàng
không
tuân thủ nữ tắc, mắng nàng là hồ ly tinh, hại huynh đệ Sở gia phản bội lẫn nhau.
Lục Minh Ngọc lắc đầu
không
ngừng, nàng muốn giải thích rằng
không
phải như vậy,
thì
đám người đột nhiên tản ra, Thái phu nhân chống gậy uy nghiêm
đi
tới, Sở Hành, Sở Tùy
không
đánh nữa mà sóng vai quỳ gối ở trước mặt Thái phu nhân nhận sai. Thái phu nhân lạnh lùng nhìn nàng,
nói
nàng lẳиɠ ɭơ mất nết,
không
thể gánh vác danh phận con dâu Sở gia, ra lệnh cho Sở Hành viết hưu thư ngay tại chỗ,hủy bỏ mối hôn nhân này.
Lục Minh Ngọc lảo đảo gục ngã, lệ rơi đầy mặt, đau đớn nhìn Sở Hành, cảm thấy rằng mình chỉ còn lại duy nhất
một
mình
hắn, Sở Hành nhất định
sẽ
không
bỏ nàng. Nhưng Sở Hành lại
không
thèm nhìn nàng lấy
một
cái, nhận lấy giấy bút từ
trên
tay nha hoàn, vung tay múa bút. Sau khi viết xong,
hắn
rốt cuộc cũng quay người lại,
trên
mặt hoàn toàn
không
còn vẻ ôn nhu.
hắn
đứng trước mặt nàng, dùng ánh mắt như
đang
nhìn
một
người xa lạ mà nhìn nàng, sau đó vung tay vứt hưu thư thẳng vào mặt nàng, “A Noãn, từ giờ trở
đi, ngươi với ta ân đoạn nghĩa tuyệt.”
Ân đoạn nghĩa tuyệt......
Lục Minh Ngọc cực kỳ bi ai khóc nấc lên, khóc
một
hồi, nàng bỗng nhiên tỉnh lại.
Ánh nắng sớm mờ ảo xuyên qua lớp cửa sổ bằng ngọc lưu ly chiếu vào phòng, Lục Minh Ngọc mở to mắt nhìn chằm chằm vào những đóa mai quấn quít thêu
trên
bức màn trướng. Nàng ngơ ngác
một
lúc lâu mới ý thức được chuyện vừa rồi chỉ là
một
giấc mộng. Cảm giác
trên
mặt hơi lạnh, Lục Minh Ngọc duỗi tay lên sờ, phát
hiện
rằng mình khóc
thật. Hồi tưởng lại giấc mơ quá đỗi chân
thật
ấy, Lục Minh Ngọc kìm lòng
không
đặng mà nở nụ cười.
thật
là, sao tự dưng lại mơ
một
giấc mơ hoang đường đến vậy?
Nhưng khi mệt mỏi nằm lại xuống giường, Lục Minh Ngọc nhịn
không
được lại đắm chìm trong giấc mộng tối qua. Ngày nghĩ gì, đêm mơ nấy, phải chăng vì tối qua trước khi ngủ nàng cứ nghĩ mãi về Sở Hành, cho nên......
Trở mình
một
cái, Lục Minh Ngọc thoáng do dự rồi đưa bàn tay
nhỏ
bé lần xuống dưới gối đầu, lấy ra
một
khối vàng nho
nhỏ, chính là con ngựa
nhỏ
mà Sở Hành
đã
đưa cho nàng. Lục Minh Ngọc xoay người lại, nằm thẳng, giơ ngựa
nhỏ
lên cao, ánh mắt dần dần phức tạp.
Sở Hành, Sở Hành, lúc trước Quế Viên hay đùa giỡn
nói
Sở Hành rất tốt, gả cho
hắn
cũng
không
tệ, Lục Minh Ngọc chỉ xem như gió thoảng bên tai. Nhưng tiếp xúc với Sở Hành càng nhiều, Lục Minh Ngọc lại càng
không
khống chế được bản thân mình mà để ý đến
hắn.
hắn
có dung mạo tuấn tú lạnh lùng, vượt trội hơn hẳn so với những người đồng trang lứa.
hắn
trong nóng ngoài lạnh, liên tiếp giúp nàng giải ưu giải nạn. Tài bắn cung của
hắn
thì
không
ai bằng, từ lúc
hắn
nhận lấy cung từ trong tay tiểu nhị đến khi bắn xuyên tên trúc qua vòng giấy, mỗi
một
màn đều khắc sâu trong đầu Lục Minh Ngọc.
Sở Hành, ngoại trừ tính cách
hắn
quá lạnh lùng, còn
thì
Lục Minh Ngọc
không
tìm được khuyết điểm nào khác nơi
hắn.
Nhìn ngựa
nhỏ
ngây thơ đáng
yêu
trước mắt, Lục Minh Ngọc
không
thể nào phủ nhận được nữa. Nàng
thật
sự
đã
động tâm với Sở Hành.
Nhưng giấc mộng tối qua...
Nếu nàng thực
sự
gả cho Sở Hành, Sở Tùy
sẽ
dễ dàng buông tay nàng ra sao? Mà nếu Sở Tùy
khôngbuông,
một
khi chuyện này bị Thái phu nhân biết được,
thì
bà ấy tuyệt đối
không
thể nào chấp nhận trao danh phận con dâu trưởng cho nàng. Nhưng
thật
ra những chuyện này đều là thứ yếu, ngược lại điều quan trọng nhất bây giờ, là Sở Hành căn bản
không
thích nàng. Nàng suy nghĩ nhiều như vậy mộng nhiều như vậy, hoàn toàn chỉ là buồn lo vô cớ.
Nếu
thật
sự
muốn sầu não
thì
cũng phải đợi Sở Hành thích nàng
đã
rồi hẵng lo.
Suy nghĩ đến đây, Lục Minh Ngọc cười khổ. Tuy
nói
là mình muốn vậy, nhưng nàng cứ mơ hồ cảm thấy, cả đời này nàng
sẽ
không
thể nào đợi được đến ngày ấy. Đời trước đến tận khi chết Sở Hành cũng vẫn
không
thành thân, quả thực giống như
một
người bị khuyết thiếu mất sợi dây tình cảm nam nữ vậy. Nàng đẹp
thật
đấy, nhưng ở trước mặt Sở Hành, Lục Minh Ngọc
thật
sự
không
tìm ra được bất cứ
mộtchỗ nào
trên
người mình có thể khiến cho Sở Hành để mắt.
Sở Hành... Đó là
một
nam nhân như thần như thánh, có lẽ
trên
đời này căn bản là
không
có ai xứng đôi với
hắn
được đâu?
Thích, nhưng
đã
biết trước là chắc chắn
không
có kết quả, Lục Minh Ngọc phiền muộn lật người, tự mình buồn bực
một
lát, bỗng nhiên lại thoải mái trở lại.
thật
ra như vậy cũng rất tốt, Sở Hành
khôngthích nàng, nàng cũng
sẽ
không
cần phải lo lắng mấy chuyện về Thái phu nhân hay tình cảm huynh đệ trong Sở gia. Nàng có thể
âm
thầm kính nể
hắn,âm
thầm thích
hắn, xem
hắn
như là thần tiên mà kính ngưỡng, sau đó gả cho
một
nam nhân mà bản thân mình cảm thấy
không
tệ lắm, yên lặng sống
mộtđời.
Tựa như ánh trăngtrên bầu trời, thích
không
có nghĩa là nhất định phải có được, đứng ngắm từ xa cũng vẫn rất tốt.
nói
đến cùng, nàng với Sở Hành hoàn toàn là hai loại người khác biệt. Sở Hành là võ tướng với chiến công hiển hách, là công thần nhất định
sẽ
lưu danh sử sách, trong khi Lục Minh Ngọc nàng chỉ cùng lắm là
một
nữ tử xinh đẹp trong hậu trạch.
không
cần đợi đến khi chết
đi, chỉ cần chờ đến lúc nàng lập gia đình, đến lúc nàng già rồi, dung nhan cằn cỗi, khi ấy ngoại trừ những người nhà của mình
thì
cũng
không
còn ai để ý đến nàng nữa.
Nghĩ thông suốt, Lục Minh Ngọc
nhẹ
nhõm cười, nhưng nụ cười này lại thấm đượm nỗi buồn bã mất mát. Nàng kéo con ngựa
nhỏ
lại gần mình, lưu luyến hôn
một
cái.
Lát nữa
sẽ
đem cất
đi
vậy, có lẽ ngày nào đó già
đi, nàng có thể lấy con ngựa
nhỏ
bằng vàng này ra đưa cho con cháu. Nếu bọn
nhỏ
hỏi nàng kiếm được thứ này ở đâu, nàng
sẽ
nói, đó là quà mừng tuổi mà
một
đại
anh
hùng từng đưa cho nàng...
~
Tháng giêng trôi qua
thật
tĩnh lặng, gió thổi đến mỗi ngày
một
ấm.
Tới tháng ba, xuân về hoa nở.
Mùng chín tháng ba chính là sinh nhật của Lục Minh Ngọc, cũng vì nàng sinh ra trong mùa xuân ngập tràn ánh nắng tươi đẹp này mà vợ chồng Lục Vanh đặt nhũ danh cho nàng là “A Noãn”.
Thường
thì
những
cô
nương khoảng 13 14 tuổitổ chức sinh nhật đều
sẽ
mở tiệc hoa hoặc là đối thơ, mời các tỷ muội có mối quan hệ tốt với mình đến nhà chung vui. Mới đến mùng
một
mà Tiêu thị
đã
gọi nữ nhi đến, hỏi nàng có tính toán gì
không.
Lục Minh Ngọc kế thừa tài học của cha mẹ, thi từ thơ ca đềucó thiên phú, thậm chí còn từng được đế hậu khen ngợi, nhờ đó mà bất tri bất giác nổi danh khắp kinh thành, được xưng là tài nữ, thường được các bà mẹ của những nhà khác xem là “con nhà người ta” mà răn dạy nữ nhi nhà mình. Lục Minh Ngọc cảm thấy, nếu bây giờ mình tổ chức hội thơ vậy chẳng phải là
đang
khoe khoang tài năng của mình à?
Lục Minh Ngọc khôngthích huênh hoang, nghĩ nghĩ
một
lúc mới
nói: “Chắc tổ chức ngắm hoa thôi ạ, hôm đó mẹ bảo phòng bếp làm thêm vài món điểm tâm ngon, chúng ta
sẽ
đến vườn mai ngắm.”
Tiêu thị gật gật đầu, cầm bút lên, ôn nhu hỏi: “Vậy A Noãn muốn mời ai?”
Lục Minh Ngọc liệt kê tên của vài tiểu
cô
nương có quan hệ khá tốt với mình, bao gồm cả tỷ muội Sở Doanh, Sở Tương. Tiêu thịkinh ngạc, nhìn nữ nhi
nói: “Sở Tương?”
Lục Minh Ngọc biết mẫu thân mình
đang
nghĩ gì, bất đắc dĩ cười, “Sở Tương là Sở Tương, ca ca của muội ấy đâu phải là muội ấy. Mẹ yên tâm, Tương Tương tính tình hơi nóng nảy chút, nhưng
thật
ra lại là
một
cô
nương tốt.”
Tiêu thị ừ, viết xong danh sách rồi phái người
đi
làm thiệp mời.
Đến ngày mùng tám, Lục Minh Ngọc
đang
mặc thử bộ váy vừa may, Thải Tang bỗng nhiên từ bên ngoài
đi
vào, “Tiểu thư, Vương gia dắt theo hai vị biểu thiếu gia đến, phu nhân gọi người qua đó.”
Lục Minh Ngọc bất ngờ, ngẩng đầu lên. Tiêu Hoán cũng đến?
Nhớ đến đêm Nguyên tiêu ấy, Tiêu Hoán tức giận rời
đi, Lục Minh Ngọc chợt thấy buồn cười. Hai đời cộng lại, nàng với Tiêu Hoán từng gây gổ với nhau vô số lần, mà lần nào cũng là Tiêu Hoán gây lỗi chọc giận nàng, nàngmắng
hắn
khiến
hắn
tức giận bỏ
đi,
một
thời gian sau Tiêu Hoán lại tìm đến nàng nhận lỗi. Nhưng lần này là lần mà Tiêu Hoán kiên trì lâu nhất, tính ra cũng
đã
được gần hai tháng.
Thay sang
một
bộ váy màu xanh nhạt, Lục Minh Ngọc
đi
đến tiền viện.
Ba
anh
em họ là Hằng nhi, Niên nhi và
anh
nhi
đã
chạy khắp sân chơi đùa ầm ĩ, Tiêu Hoán
thì
đanh mặt đứng ở hành lang, khuôn mặt tối sầm. Thấy nàng
đi
tới, Tiêu Hoán đổi tư thế đứng
một
chút, có vẻ như muốn gặp nàng lại cũng
không
muốn gặp nàng, bộ dáng ngại ngùng xấu hổ. Lúc Lục Minh Ngọc đến gần, Tiêu Hoán quật cường ngoảnh mặt
đi
hướng khác. Nàng cong cong môi,
đi
thẳng về phía trước, lướt qua người
hắn.
“Biểu muội......”
Chưa được năm bước, Tiêu Hoán rốt cuộc mở miệng gọi nàng.
Lục Minh Ngọc dừng chân, nhưng
không
quay đầu.
Tiêu Hoán cầu tổ phụ dẫn
hắn
đến đây vì muốn gặp biểu muội,
hiện
giờ bước gian nan nhất
đã
làm được, Tiêu Hoán ngược lại thoải mái hơn rất nhiều, hơi lấy lòng
nói: “Biểu muội, muội
nói
chuyện với tổ phụ
một
lát rồi ra đây nhé, huynh có lời muốn
nói
với muội.”
Lục Minh Ngọc
không
làm khó
hắn, gật gật đầu,
đi
vào chính sảnh gặp ông ngoại mình.
Ngày mai là sinh nhật của cháu
gái, Trang vương cố ý tìm
một
cặp cây san hô màu đỏ tươi rực rỡ đến để làm quà, còn chuẩn bị thêm
một
phong bì
thật
lớn căng phồng. Lục Minh Ngọc vui vẻ ra mặt, thân mật mời ông ngoại ở lại dùng bữa cơm trưa, Trang vương gia nhìn nữ nhiđang cười mỉm ngồi đối diện mình, tuy rằng rất muốn gật đầu, nhưng vẫn phải nhẫn tâm cự tuyệt. Chủ yếu là con rể
đã
đến Lại bộ,
không
có ở nhà, từ giờ đến trưa vẫn còn khá lâu, ông ở lại cũng
không
có việc gì làm.
“không
cần, A Noãn
đi
gặp biểu ca của con
đi, tên tiểu tử thúi đó
nói
là
hắn
đã
chọc giận con, nên cầu xin ông dẫn
hắn
đến bồi tội.” Trang vương cười tủm tỉm
nói, rất vui thích được làm ông lão đứng giữa hòa giải cho đôi biểu huynh muội này.
Lục Minh Ngọc nở nụ cười
nói
vâng, trong phòng chỉ có ông ngoại với mẫu thân, đều là người thân thiết với mình,
không
có gì để phải kiêng dè cả.
Sau khi nhờ mẫu thân cất tạm phong bao căng phồng
không
biết chứa bao nhiêu ngân phiếu kia, Lục Minh Ngọc bước ra khỏi chính sảnh,
đi
tìm Tiêu Hoán.
Hai người cũng
không
đi
đến chỗ nào khác mà đứng ngay tại hành lang, giống như chỉ
đang
ngắm nhìn ba huynh đệ vui đùa trong sân.
“Biểu muội, huynh sai rồi, hôm đó huynh
không
nên nổi giận vô cớ.” Tiêu Hoán tựa lưng vào cây cột sơn màu đỏ hồng, thấp thỏm nhìn chăm chú vào Lục Minh Ngọc,“Ngày mai là sinh nhật của muội rồi, là ngày vui, biểu muội đừng giận huynh nữa, nhé? Huynh biết huynh sai rồi, hai tháng này huynh
không
có
đi
đâu hết, chỉ ở trong nhà luyện võ thôi,
không
tin muội có thể hỏi
anh
nhi.”
Lúc này Tiêu Hoán
nói
năng
thật
nhẹ
nhàng dè dặt, nào còn dáng vẻ của
một
tiểu bá vương chốn kinh thành nữa?
Lục Minh Ngọc vốn cũng
không
giận gì
hắn, nên chỉ liếc mắt nhìn
hắn
một
cái rồi ngồi lên băng ghế, thấp giọng thở dài: “Biểu ca, hôm đó muội
nói
huynh như vậy
không
phải vì nhìn huynh
không
vừa mắt, mà vì huynh là biểu ca của muội, muội hy vọng huynh có thể trở thành
một
đại nam nhân quang minh lỗi lạc, trí tuệ sâu rộng, đừng học theo đám công tử nhà giàu ăn chơi trác táng, hoàn toàn
không
biết cấp bậc lễ nghĩa là gì, suốt ngày chỉ biết trêu chó chọc mèo.”
Tiêu Hoán nghe vậy liền vui vẻ cười, đặt mông ngồi xuống cạnh Lục Minh Ngọc, quyết tâm thề thốt: “Được, huynh nghe theo biểu muội,
sẽ
không
ăn
nói
lung tung
không
xem ai ra gì nữa.”
Lục Minh Ngọc nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng chỉ gạt đề tài này
đi, nhìn thẳng vào
hắn
hỏi: “Vậy biểu ca còn thích muội
không?” Hôm nay
nói
cho
rõ
luôn
đi.
Tiêu Hoán ngây người, nụ cười vụt tắt, thấm thỏm nhìn vào mắt nàng, giống như muốn thông qua đó mà đọc được suy nghĩ trong lòng nàng.
Tuy Lục Minh Ngọc cảm thấy
không
nỡ, nhưng vẫn cúi đầu, nhìn vạt áo của hai người,
nói: “Biểu ca, chúng ta đều
đang
lớn dần theo năm tháng, có vài lời nên
nói
rõ
ra sớm
một
chút, như vậy đối với huynh hay muội đều tốt hơn. Muội biết huynh thích muội, nhưng muội
thật
sự
chỉ luôn xem huynh là biểu ca. Biểu ca chính là biểu ca, bất luận huynh làm gì, hay cho dù muội
không
thể gặp được người tốt hơn huynh, muội cũng
sẽ
không
thích huynh. Ngược lại, mặc kệ huynh có bao nhiêu khuyết điểm, tính tình nóng nảy đến mức nào, muội cũng vẫn xem huynh là người nhà,
sẽ
nghĩ cách để giúp huynh, quản lý huynh, trói buộc huynh.”
nói
tới đây, Lục Minh Ngọc ngẩng đầu, thẳng thắn vô tư nhìn thiếu niên lang ngồi đối diện mình, “Biểu ca, từ hôm nay trở
đi, nếu huynh bằng lòng chỉ xem muội là biểu muội, sau này chúng ta gặp mặt
nóichuyện cũng
không
sao hết. Nhưng nếu huynh vẫn cứ
một
mực nung nấu ý nghĩ muốn cưới muội về,
thìtừ nay trở
đi
muội
sẽ
không
bao giờ gặp huynh nữa. Muội
nói
được làm được.”
Tiêu Hoán vẫn
không
có chút cử động nào, chỉ ngây ngốc nhìn nàng, trong mắt
không
có khϊếp sợ, chỉ có mờ mịt, có buồn tủi.
hắn
vẫn
không
hiểu, vì sao biểu muội cứ luôn
không
chịu thích
hắn.
Lục Minh Ngọc
không
đành lòng nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách này của
hắn, bèn quay đầu nhìn bọn đệ đệ chơi đùa phía xa, im lặng chờ
hắn.
“Bất kể huynh làm gì, muội cũng
sẽ
không
chịu gả cho huynh?”
thật
lâu
thật
lâu sau, Tiêu Hoán rốt cuộc mở miệng, giọng
nói
nghèn nghẹn.
Lục Minh Ngọc vân vê cổ tay áo, cúi đầu
nói
ừm.
Tiêu Hoán nhìn gương mặt nghiêng nghiêng trắng nõn yên bình của nàng, trong lòng đột nhiên trống rỗng mất mát, nhưng có lẽ vì hai tháng nay
hắn
luôn luôn suy nghĩ về chuyện này,
đã
sớm đoán được biểu muội
thật
sự
không
thích
hắn, nên Tiêu Hoán ngoài ý muốn phát
hiện, bị biểu muội cự tuyệt hình như cũng
không
phải là điều gì đó quá khó chấp nhận. Tuy vậy trong lòng vẫn hụt hẫng, vẫn muộn phiền, Tiêu Hoán đành miễn cưỡng khoác tay lên lưng ghế, nâng cằm nhìn ba huynh đệ đám Hằng nhi.
Lục Minh Ngọc lén nhìn
hắn.
Tiêu Hoán
đã
nhận ra, xoay qua bên này, thấy Lục Minh Ngọc lập tức né tránh, Tiêu Hoánkhông hiểu vì sao lại cảm thấy buồn cười, liền phì cười ra, trong lòng cũng
không
còn khuất nghẹn như trước.
“Này, đây là quà sinh nhật biểu ca tặng muội.” Tiêu Hoán ngồi thẳng người lại lần nữa, vươn vai
một
cái
thật
cao rồi từ trong tay áo lấy ra
một
cái hộp
nhỏ, đưa cho Lục Minh Ngọc.
Lục Minh Ngọc nghiêm túc đánh giá
hắn, thấy hình như Tiêu Hoán
đã
chịu thua
thật
rồi, bấy giờ mới nhận lấy hộp quà.
Bên trong là
một
đôi khuyên tai hồng ngọc, màu đỏ tươi như hoa
anh
đào.
Lục Minh Ngọc chỉ liếc mắt nhìn
một
cái, lập tức đậy nắp lại, trả về cho
hắn: “không
được, vật này quá quý trọng.”
Tiêu Hoán
không
nhận, ánh mắt phức tạp nhìn nàng,“Giữ lấy
đi, chỉ có
một
lần này thôi. Đến sinh nhật năm sau của muội, cùng lắm huynh cũng chỉ tặng muội món quà
nhỏ
rẻ trị giá khoảng hơn mười lượng thôi, ai biểu muội chỉ chịu làm biểu muội của huynh chứ.” Trong giọng
nói
còn mang theo ai oán.
Thấy
hắn
có thể trêu ghẹomình, Lục Minh Ngọc
đã
hoàn toàn yên tâm, nhìn hộp trang sức trong tay, cười gật gật đầu, “Được rồi, chỉ lần này thôi đấy.”
Tiêu Hoán tham lam luyến tiếc ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, còn định
nói
gì đó nữa
thìHằng nhi đột nhiên lanh lảnh gọi
hắn, “Biểu ca, bọn đệ muốn vào vườn hoa chơi, huynh
đi
không?”
Lục Minh Ngọc nhìn Tiêu Hoán.
Tiêu Hoán nhìn chằm chằm Hằng nhi,
một
khắc trước vẫn còn ngồi yên
trên
ghế,
một
khắc sau
đã
vịn lấy thành ghế, đôi chân dài nhấc lên, chỉ thoáng chốc
đã
nhảy xuống khỏi hành lang, động táclưu loáttự nhiên. Ba huynh đệ đám Hằng nhi nhìn cảnh này mà cực kính nể, cùng chạy tới vòi
hắn
dạy cho mình. Lục Minh Ngọc nóng nảy, nhíu mày trách mắng: “Các đệ
không
được học!”
“Huynh nguyện ý dạy đấy, muội quản được à?” Tiêu Hoán quay đầu lại, ánh mắt khıêυ khí©h,
trêngương mặt tuấn tú
đã
khôi phục lại phong thái cao ngạo như xưa.
Hằng nhi, Niên nhi,
anh
nhi cười hì hì.
Lục Minh Ngọc vờ như muốn xông tới đánh bọn họ, ba đức bé lập tức kéo Tiêu Hoán chạy, ra khỏi sân rồi mà tiếng cười lảnh lót vẫn còn bay qua đầu tường vọng vào trong đây. Lục Minh Ngọc đứng
mộtmình nơi hành lang, nhìn cành cây vừa đâm chồi nảy lộc vươn mình bên ngoài, nghe tiếng
nói
chuyện hồ hởi của Tiêu Hoán, cảm thấy mình
đã
giải quyết xong
một
mối tâm
sự
nặng nề, trong lòng như trút được gánh nặng.
Hy vọng đời này biểu ca có thể gặp được
một
cô
nương
thật
tốt,
một
cô
nương
thật
lòng
thật
dạ thích biểu ca.
Nhưng đây đều là chuyện của tương lai. Nhân duyên của Tiêu Hoáncòn
không
biết
đang
nơi phương nào,
thì
tại đây,
cô
cô
ruột của Lục Minh Ngọc– Lục Quân–
đã
chuẩn bị đến ngày xuất giá.