Chương 72

Lục gia vừa tặng quà tết xong, qua ngày hôm sau, Diêu Ký Đình liền tự mình đến đưa quà tết cho cả nhà nhạc phụ tương lai.

Tin tức truyền tới, ba tỷ muội Lục Minh Ngọc hưng phấn chạy tới Ninh An đường, lôi kéo





Lục Quân trốnở gian phòng

nhỏ

phía đông, lát nữa Diêu Ký Đình nhất định phải tới bái kiến nhạc mẫutương lai, khi đó các nàng có thể nhìn lén.

Thừa dịp người nọ còn chưa tới, ba tỷ muội Lục Minh Ngọc tranh thủ trêu ghẹo



cô. Trong ba người

thì

Lục Hoài Ngọc biết cách

nói

loại lời thế này nhất, ôm lấy cánh tay Lục Quân, cười, “cô

cô, sắp đến tết rồi,





vui mừng lắm đúng

không? Hết tết, nháy mắt

một

cái là đến tháng tư, khi đó dượng

sẽ

nâng kiệu hoa tới đón





đó...”

Mặt Lục Quân đỏ như sắp

nhỏ

ra máu, kéo đại chất nữ qua làm bia chắn, “Tháng chín Cẩm Ngọc cũng gả...”

Lục Cẩm Ngọc

không

đồng ý, “Ta là ta mà









cô, trong chúng ta ai sắp gả

thì

sẽ

nháo người đó, dù sao cũng phải chú ý thứ tự trước sau chứ.”

Lục Quân cãi

không

lại nàng, đưa ánh mắt cầu giúp đỡ với chất nữ thân với mình nhất.

Lục Minh Ngọc thính tai, nghe được bên ngoài có nha hoàn đến, vội vàng“suỵt”

một

tiếng, vừa ra dấu xong

thì

đã

nghe tiểu nha hoàn bên ngoài cười

nói: “Lão phu nhân, Diêu công tử đến.”

Lục Minh Ngọc vừa nghe vậy chạy ra cửa đầu tiên, giành lấy khe hở

trên

rèm cửa bên trái, Lục Hoài Ngọc lập tức đoạt bên phải, Lục Cẩm Ngọc đứng cùng

một

chỗ với nàng. Lục Quân đỏ hồng hết cả mặt, tuy cực kỳ hiếu kỳ

không

biết trượng phu tương lai trông như thế nào, nhưng cũng

không

đến nỗi

không

biết xấu hổ nhìn lén ngay trước mặt nhóm chất nữ, xoay người định

đi

vào trong.

Lục Minh Ngọc từng gả cho người ta, đoán được nhất định là





muốn được nhìn thấy chú rể trước khi thành thân, liền săn sóc túm nàng lại, “bức bách”





đứng xem cùng mình.



cháu hai người vừa đứng vững, Diêu Ký Đình

đã

theo chân nha hoàn dẫn đường tiến vào, mặc

mộtbộ trường bào màu đỏ thẫm, nổi bật lên khuôn mặt trắng nõn của

hắn, ánh mắt sáng ngời, mặc dù so ra kém Lục Vanh, nhưng cũng là

một

quân tử có tướng mạo

không

tầm thường. Đó chính là người mà nàng

sẽ

gả, Lục Quân kìm lòng

không

đậu dõi theo bóng hình của Diêu Ký Đình, đôi mắt long lanh, trong lòng vừa thẹn vừa mừng.

“cô



vừa lòng

không?” Lục Minh Ngọc lén lút hỏi.

Lục Quân thẹn thùng trừng chất nữ

một

cái, người muốn thấy

đã

thấy rồi, nàng liền đẩy tay chất nữ ra, cúi đầu trốn vào trong.

Lục Minh Ngọc tiếp tục đánh giá Diêu Ký Đình, tình hình Diêu gia nàng

đã

tìm hiểu



từ chỗ mẫu thân, rất yên tâm để





gả qua đó. Nay thấy Diêu Ký Đình hào hoa phong nhã, Lục Minh Ngọc hoàn toàn thở phào

nhẹ

nhõm, chỉ hy vọng đời này





với Diêu Ký Đình

sẽ

được hạnh phúc tốt đẹp, bình an vui sống, sinh cho nàng vài biểu đệ biểu muội.

Diêu Ký Đình

đi

rồi, Lục Minh Ngọc thấy được dượng tương lai, rất chi là mỹ mãn quay về Tam phòng.

“Tiểu thư, phu nhân

nói

khi nào ngài về

thì

đi

qua tiền viện

một

chuyến.” Quế Viên làm tròn bổn phận nhắc nhở

nói.

Lục Minh Ngọc vừa mới bước

một

chân vào trong cửa chính phòng, nghe vậy liền xoay người ra ngoài.

“Mẹ, mẹ tìm con à?”

đi

đến viện của mẫu thân, Thu Nguyệt vén rèm cửa, Lục Minh Ngọc vừa

đi

vào vừa hỏi, chợt nhìn thấy hai đệ đệ đứng

trên

sập

nhỏ, cả hai đều mặc quần áo mới đẹp đẽ quý giá, trông

thậtlà đỏm dáng bảnh chọe. Nhìn thấy nàng, hai huynh đệ đều cười hề hề, còn mẫu thân

thì

ngồi bên cạnh, mặc

một

bộ cung trang sáng màu.

Lục Minh Ngọc chợt hiểu vì sao mẫu thân tìm nàng.

“Đêm giao thừa phải vào cung, quần áo của ba tỷ đệ các con đều

đã

may xong rồi, A Noãn thử xem có vừa

không.” Tiêu thị cầm bộ váy mới của nữ nhi, ôn nhu

nói.Đêm giao thừa, Hoàng thượng muốn mời tất cả hoàng thân quốc thích cùng với thần tử từ tam phẩm trở lên tiến cung ăn mừng, trong nhà cha chồng là Binh bộ Thượng thư, mẹ chồng là cáo mệnh phu nhân, đều có tư cách

đi, hai chị em dâu

thìthân phận chưa đủ, Tam phòng có thể

đi

là vì chút huyết mạch hoàng gia chảy trong người Tiêu thị.

Nhị phu nhân

nói

vài lời ghen tị, Tiêu thị

không

để ở trong lòng. Hoàng thượng là đường huynh của nàng, rất quan tâm đến tỷ đệ các nàng, vì vậy Tiêu thị cũng thích tiến cung chung vui với Hoàng thượng. Hơn nữa, Hoàng thượng

đã

hạ khẩu dụ, cho dù nàng

không

muốn

thì

vẫn phải vực dậy tinh thần mà

đi.

Lục Minh Ngọc nhận lấy váy áo mới, thấp giọng xác nhận

nói: “Mẹ,





không

cần

đi

đúng

không?”

Tiêu thị cười, tặng cho nữ nhi

một

viên thuốc an thần: “cô



con sắp thành thân rồi,

sẽ

không

tham gia vào mấy loại chuyện này đâu.”

Lục Minh Ngọc thế này mới yên lòng.

~

Sở quốc công phủ, Thái phu nhân cũng

đang

dặn dò các cháu

gái

tiến cung rồi phải chú ý quy tắc lễ nghi.

“Tương Tương, con

không

được phép bắt nạt tam hoàng tử nữa.” Sở Doanh nhu thuận hướng nội, tuyệt đối

sẽ

không

gây chuyện gì, Thái phu nhân chủ yếu là lo lắng tiểu tôn nữ của mình. Thân là người nhà mẹ đẻ của Khánh vương phi, các nàng thường hay được Vạn hoàng hậu mời vào cung làm khách, thường xuyên qua lại, các cháu

gái

cũng dần quen thuộc với tam hoàng tử. Vạn hoàng hậu khôn khéo đến vậy, nhưng sinh ra hai người con trai lại......

Đại hoàng tử Khánh vương chỉ là tư chất bình thường thôi, chứ vẫn hiểu được đạo lý đối nhân xử thế, cũng có chút tâm cơ. Nhưng tam hoàng tử

thì

không

thể dùng hai chữ “bình thường” mà hình dung được, suy nghĩ luôn luôn chậm hơn người khác

một

khắc, lại còn đặc biệt thành

thật, hoàn toàn

khôngcó chút tính tình gì giống

một

hoàng tử cả, bị cháu

gái

bà bắt nạt cũng

không

biết

nói

ra.

Nhưng Thái phu nhân sợ chọc cho Hoàng hậu

không

vui, vì vậy phải trông kỹ tiểu tôn nữ.

“Tổ mẫu yên tâm

đi, con đâu có ngốc vậy.” Sở Tương cười hì hì, nếu

thật

sự

muốn ức hϊếp

thì

cũng phải len lén ức hϊếp cơ.

Thái phu nhân ngược lại dặn dò tôn tử mình: “Thế Cẩn, nhị đệ của con tửu lượng

không

cao, con trông thằng bé cho kỹ chút, bà sợ thằng bé uống nhiều lại bêu xấu.”

Sở Hành gật đầu, Sở Tùy quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vờ như

không

nghe thấy gì.