Chương 69

Lúc Lục Minh Ngọc chuẩn bị nghỉ trưa,

thì

tại Võ Khang Hầu phủ, Hạ Lễ mới vừa dùng xong bữa cơm với mẫu thân mình,

hiện

đang

ngồi

nói

chuyện cùng bà.

“Lễ Nhi, con phải chăm chỉ đọc sách vào. Gia An

nhỏ

hơn con

một

tuổi, vậy mà

hắn

lại bắt đầu học vỡ lòng cùng lúc với con. Bây giờ Lục Tam gia

đã

trở lại, có

một

Tam thúc là Trạng Nguyên lang ở bên chỉ dạy, nếu như con lười biếng, thi Viện năm sau e là

sẽ

bị Gia An đè đầu.” Võ Khang Hầu phu nhân nghiêm túc thành khẩn

nói. Quan hệ giữa bà với



em chồng tuy khá tốt, nhưng hai người vẫn luôn

âmthầm đọ sức với nhau, Võ Khang Hầu phu nhân

thật

sợ con trai của mình bị thằng cháu bên Lục gia vượt qua.

Hạ Lễ

không

yên lòng gật gật đầu, đắm chìm trong suy tư. Nghe mẫu thân nhắc tới Lục Tam gia, Hạ Lễ nhịn

không

được hỏi: “Mẹ, tứ biểu muội chỉ

nhỏ

hơn Hoài Ngọc biểu muộimột tuổi thôi phải

không?” Tuy Lục Minh Ngọc nhìn rất xinh đẹp, nhưng thân hình hơi thấp, dáng người tạm thời còn chưa thể nhìn ra được gì,

không

giống Hoài Ngọc biểu muội,trên

vạt áo

đã

hơi căng lên.

“nhỏ

hơn

một

tuổi.” Võ Khang Hầu phu nhân thuận miệng

nói,vừa trả lời xong lại chợt cảm thấy kỳ lạ, hoài nghi nhìn con trai mình, “Con hỏi nàng ta làm gì?”

Hạ Lễ cụp mắt, sờ sờ mũi

không

nói

gì.

Nhưng Võ Khang Hầu phu nhân

đã

nhìn ra, nhớ lại vẻ đẹp của Lục Minh Ngọc vừa nãy, sắc mặt bà đột nhiên thay đổi, trầm giọng

nói: “Lễ Nhi, mẹ

không

cho phép con có ý gì với nàng ta. Hoài Ngọc cũng là

một

mỹ nhân, hơn nữa đó mới chính là thê tử tương lai của con. Cha con

không

tiện

đi

lại, lại

không

có tước vị gì, chỉ được ban cho

một

cái chức nhàn tản. Dượng của con ở Hộ bộ lại như mặt trời ban trưa, Hoài Ngọc gả về đây

sẽ

là trợ lực rất lớn cho con. Ít nhất, trước khi cưới Hoài Ngọc, con đừng có nảy ra ý đồ nào khác.”

Hạ Lễ

không

định để ý gì đến các



nương khác, chỉ là

hắn

cảm thấy thích Lục Minh Ngọc hơn mà thôi. Từ bé đến giờ

hắn

luôn được mẫu thân sủng ái thương

yêu, nên rất tùy ý, nghĩ gì

nói

nấy, dù sao cuối cùng mẫu thân đều

sẽ

chiều theo

hắn, “Mẹ, Lục Tam gia là Trạng Nguyên, nghe

nói

lần này trị thủy lập được công lớn, nhất định

sẽ

được Hoàng thượng trọng dụng, tiền đồ chưa hẳn là kém hơn dượng. Con cưới tứ biểu muội cũng có ích giống vậy......”

“Mấu chốt là Lục Tam gia chướng mắt nhà chúng ta.” Võ Khang Hầu phu nhân chỉ biết thở dài.

Luận về thân phận, Lục Hoài Ngọc kém xa Lục Minh Ngọc. Lục Minh Ngọc người ta chính là hoàng thân, nếu có thể, Võ Khang Hầu phu nhân cũng muốn có được

một

người con dâu như thế, nhưng mà, “Thứ nhất, nhà chúng ta

đã

suy yếu,

không

bằng ngày xưa nữa, Lục Tam gia chướng mắt. Thứ hai, trưởng bối bên Lục gia đều nhận định con với Hoài Ngọc là

một

đôi, nay con đột ngột chuyển hướng qua cầu hôn Tứ



nương, nếu Lục Tam gia thực

sự

gật đầu, vậy

thì

con với cả nhà bên dượng

sẽ

xảy ra xung đột. Chỉ cần xét riêng về điểm này thôi là

hắn

đã

không

thể nào đồng ý rồi, cho nên con sớm chết tâm

đi

thì

hơn, đừng nghĩ đến những chuyện vô ích này nữa.”

Hạ Lễ có lẽ hơi háo sắc chút, nhưng

hắn

biết tiếp thu, nghe



lý lẽ trong đó, biết mình với Lục Minh Ngọc tuyệt đối

không

có khả năng, tuy trong lòng có chút buồn bã nhưng vẫn quyết định kiềm chế bản thân mình, từ giờ trở

đi

chỉ tốt với Hoài Ngọc biểu muội.

~

Mai uyển.

Bởi vì phiền muộn về Tiêu Hoán, Lục Minh Ngọc nằm

một

lúc mới ngủ được. Nhưng chưa chợp mắt được bao lâu, Quế Viên

đã

gọi nàng.

không

muốn để mẫu thân phải chờ, Lục Minh Ngọc mơ màng ngồi dậy.

“Tiểu thư muốn mặc bộ nào?” Cam Lộ vừa

nói

vừa cầm hai bộ váy cùng áo ngắn đến, đều có màu sắc tươi sáng. Lục Minh Ngọc

đang

lo sợ biểu ca thích mình, nào dám cố ý ăn mặc trang điểm, liền lắc đầu, xuống giường

đi

đến trước tủ quần áo, lấy bộ áo khoác màu hồng cánh sen phối với chiếc vày màu quả hạnh.

thật

ra hai màu này nhìn cũng rất đẹp, chẳng qua

không

thích hợp với nàng lắm, có vẻ quá đứng đắn. Tiểu



nương mười hai mười ba tuổi nên mặc màu sặc sỡ tươi đẹp hoặc thanh nhã hiền dịu, còn màu cánh sen này lại quá đằm thắm,

không

đủ tươi tắn linh động.

đi

gặp Sở Hành, từ trong thâm tâm Lục Minh Ngọc xem

hắn



anh

chồng, kiêng kị mặc đồ quá đẹp, hôm nay

đi

Trang Vương phủ

thì

lại cố ý tự làm xấu mình, tận lực tránh né

không

để Tiêu Hoán chú ý.

“Sao lại mặc bộ này?” Ở tiền viện, Tiêu thị đãchuẩn bị xong xuôi, nhìn thấy nữ nhi ăn mặc như thế, bèn nhíu mày hỏi.

Lục Minh Ngọc vội vàng giải thích trước khi mẫu thân trừng mắt nhìn nha hoàn của mình: “Con thích bộ này, mẹ đừng để ý đến con. Mẹ

đã

chuẩn bị xong hết chưa?”

Tiêu thị sốt ruột muốn xuất phát, nên

không

bảo nữ nhi về phòng thay lại bộ khác, chỉ mở hộp trang sức của mình ra, cầm lấy

một

đôi khuyên tai trân châu, xoay người đeo lên cho nữ nhi.

trên

người

thìmặc

một

bộ đồ trông quá già dặn,

trên

tai lại mang khuyên tai hồng ngọc xinh xắn, trông

thật

chẳng ra gì. Tiêu thị

thật

hoài nghi rằng nữ nhi

không

thích cữu cữu ruột của mình.

Bởi vì Lục Minh Ngọc

không

nhắc đến Tiêu Hoán nhiều, nên Tiêu thị cũng

không

để ý Tiêu Hoán cho lắm, dù sao cũng

không

phải là người nữ nhi thích.

Lục Minh Ngọc sờ sờ đôi khuyên tai trân châu mới đổi, lại nhìn nhìn khuyên tai hồng ngọc bị mẫu thân tạm thời tịch thu, hơi bĩu môi.

Hai khắc sau, cả nhà năm người

đã

tới Trang Vương phủ.

Ban sángLục gia

đã

cho người đến thông báo, nhưng Tiêu Tòng Giản vì bận làm việc nên chưa về được, Trang vương nhớ con

gái

nhớ đám cháu, liền tự mình dẫn theo mấy đứa cháu trong phủ đứng chờ trước cửa viện. Vừa nghe thấy tiếng xe ngựa dừng lại bên ngoài, ông lập tức

đi

thẳng ra cửa, quả nhiên nhìn thấy xe ngựa của nhà con rể mình. Trang vương vui vẻ cười, cúi đầu nhắc nhở ba đứa bé bên cạnh, “Nhớ phải gọi dượng và



mẫu.”

anh

ca nhi gật gật đầu, đôi mắt to tròn tò mò nhìn xe ngựa.

hắn

chính là trưởng tử của Tiêu Tòng Giản, tuổi xấp xỉ Hằng nhi.

Bàn tay

nhỏ

của

hắn

nắm chặt tay của muội muội ruột Phù nhi, năm nay 3 tuổi, trông cực kỳ giống mẫu thân, khuôn mặt hồng hào tròn trịa.

Đứng sau lưng hai bé là

một

thiếu niên lang mặc hoa phục màu tím, da dẻ trắng nõn nà, khuôn mặt tuy tuấn mỹ nhưng lại

ẩn

chứa chút tàn bạo, thoạt nhìn rất có uy nghiêm của con cháu hoàng tộc. Nhưng trong nháy mắt khi

hắn

nhìn thấy bóng dáng

nhỏ

nhắn chui từ trong xe ngựa ra, vẻ tàn bạo kia lập tức biến mất, khóe môi bất giác cong lên, đôi mắt chỉ tập trung

trên

người biểu muội ở đối diện, càng lúc càng sáng chói.

Lúc Lục Minh Ngọc xuống xe

không

nhìn sang bên đó, đến khi đứng vững rồi mới theo bản năng nhìn Tiêu Hoán trước, vừa vặn chạm phải ánh mắt nóng cháy chan chứa nỗi nhớ nhung của Tiêu Hoán. Năm nay

hắn

đã

mười lăm, thân hình cao ráo, cũng gầy hơn trước, tuy vẫn hơi béo chút, nhưng lại béo vừa vặn,

hiện

tại mặc bộ hoa phục màu tím trông cực kỳ sang quý, cũng càng tôn thêm vẻ tuấn lãng của

hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, tim Lục Minh Ngọc nảy lên

một

cái, vội vàng dời mắt

đi,

âm

thầm đau đầu.

thật

tình nàng

không

thể nào nghĩ ra được, rốt cuộc Tiêu Hoán thích nàng ở điểm nào? Nàng

đã

rời kinh thành hơn ba năm, lúc

đi

mới chín tuổi, khi ấy Tiêu Hoán cũng mới mười hai, lẽ nào

hắn

mười hai tuổi

đã

biết thích người ta? Còn thích đến mức nhớ mãi

không

quên nữa chứ?

“Dượng,



mẫu, cuối cùng hai người cũng về rồi. Mấy năm nay chất nhi luôn nghĩ về hai người.”

Tuy biểu muội

không

nhìn

hắn, nhưng Tiêu Hoán vẫn rất phấn khích.

hắn

đi

đến trước mặt vợ chồng Lục Vanh, đầu tiên dựa theo lễ nghĩa cúi chào, trong lúc hành lễ ánh mắt lại lặng lẽ liếc nhìn Lục Minh Ngọc, cảm thấy biểu muội càng lớn càng đẹp, chỉ là thoạt nhìn hơi gầy, vóc người cũng

không

cao. Nghĩ vậy, Tiêu Hoán quyết định lát nữa phải mời biểu muộiăn thêm vài khối điểm tâm. Ở vùng khác hiển nhiên

không

thể nào sánh được với kinh thành phồn hoa, biểu muội chắc do ăn

không

ngon nên mới gầy

đi

như thế.

Lục Minh Ngọc

không

biết suy nghĩ trong lòng Tiêu Hoán, phát

hiện

thiếu niên lang lén lút nhìn mình, nàng nhanh chóng chạy đến bên cạnh Trang vương, mượn ngoại công che khuất

đi

thân hình của mình.

Sau vài câu hàn huyên đơn giản, mọi người cùng

đi

vào Vương phủ.

“A Noãn, muội ăn nhiều thêm chút, đây là món ăn do Ngự thiện phòng mới làm ra, tên là Ngọc phù dung.” Các trưởng bối đàm luận sôi nổi, Tiêu Hoán bưng

một

dĩa đồ ăn đặt ở trước mặt Lục Minh Ngọc chứ

không

đặt

trên

bàn, như vậy nàng có thể tự bốc ăn mà

không

phải xoay người

đi

lấy.

Thế tử phu nhân Vưu thị bắt gặp

một

màn này, hơi nhíu mày lại,

không

biết rốt cuộc con trai mình

đãtrúng phải bệnh gì.

Trang vương gia lại vui mừng vuốt vuốt râu. Tôn tử ngoan, mau mau cưới biểu muội về đây

đi, như vậy tương lai ông cũng có triển vọng có cả cháu nội cháu ngoại quây quần bên người.

Vợ chồng Lục Vanh Tiêu thị đưa ánh mắt thăm dò nhìn nữ nhi nhà mình, tò mò nữ nhi

sẽ

phản ứng thế nào.

Lục Minh Ngọc

thật

chua xót, nàng

không

sợ người khác đối xử tệ bạc với nàng, bởi vì đối với loại người như thế, nàng

sẽ

không

cần phải băn khoăn gì mà hận bọn họ hoặc

không

ngó ngàng gì đến họ. Nhưng nàng sợ nhất chính là Tiêu Hoán tốt với nàng đến vậy.

Nhìn miếng bánh ngọc phù dung có màu mê người trước mắt, lòng Lục Minh Ngọc thoáng dao động. Nếu biểu ca

thật

lòng

thật

dạ tốt với nàng, mà nàng cũng

đã

quyết định

không

gả cho Sở Tùy nữa, vậy......

“Mậu Đường, A Noãn

không

thích ăn, con chia ra cho Hằng nhi Niên nhi

đi.”

Đương lúc do dự, bên tai bỗng nhiên truyền đếntiếng cười

nói

của Vưu thị, Lục Minh Ngọc ngẩng đầu nhìn, đập vào mắt là nụ cười giả dối của Vưu thị. Lục Minh Ngọc hiểu rất



người mợ này, Vưu thị khinh thường mẫu thân, cũng chưa bao giờ

thật

lòng xem nàng là cháu

gái. Nếu ngoại công

không

có mặt ở đây, Vưu thị tuyệt đối

sẽ

không

hòa nhã như vậy.

Vưu thị

không

thích nàng, Lục Minh Ngọc cũng

không

muốn có

một

mẹ chồng như thế. Nếu thực

sự

gả cho Tiêu Hoán, nàng

sẽ

phải qua lại với Vưu thị ít nhất là hai mươi năm nữa.

Ý nghĩ này vừa nảy ra, Lục Minh Ngọc lập tức rùng mình, chút dao động định gả cho Tiêu Hoán cũng bay biến

không

còn sót lại chút nào. Theo lời Vưu thị, Lục Minh Ngọc cầm lấy

một

miếng bánh ngọc phù dung, sau đó trong ánh mắt thỏa mãn của Tiêu Hoán, đưabánh ngọc phù dung cho Hằng nhi ngồi bên cạnh, “Hằng nhi nếm thử

đi, tỷ tỷ

không

thích ăn loại này.”

Hằng nhi kén gì chứ

không

kén ăn, vừa nhận lấy liền cắn

một

miếng.

Tiêu Hoán giận chó đánh mèo trừng mắt nhìn biểu đệ, vì biểu muội

không

thích ănnên

hắn

lại đặt dĩa điểm tâm trở lại

trên

bàn. Nhìn biểu muội

một

lòng chăm nom cho đệ đệ, Tiêu Hoán vừa thất vọng vừa sốt ruột. Biểu muội đối với

hắn

còn lạnh hơn cả băng,

một

cái liếc mắt cũng chưa từng cho

hắn, chẳng lẽ

hắn

đã

làm sai chuyện gì?

hắn

nên làm gì để dỗ dành biểu muội, để nàng có thể chơi đùa với

hắngiống hồi xưa đây?

“Phụ thân về rồi!” Phù nhi tựa vào lòng



mẫu, nhìn thấy phụ thân ngoài cửa đầu tiên.

“Cữu cữu!” Lục Minh Ngọc đứng bật dậy, chạy ra ngoài đón cữu cữu mình.

“A Noãn

đã

lớn vậy rồi đấy à?” Nhìn thấy cháu

gái

ngây thơ đáng

yêu, Tiêu Tòng Giản cao giọng cười to, khom người để tay dưới hai cánh tay của tiểu



nương, dễ dàng nhấc nàng lên cao. Mặt Lục Minh Ngọc thoáng chốc đỏ bừng,

đã

quen với

sự

lạnh lùng cương nghị của biểu cữu cữu Sở Hành, nay đột nhiên được thân cữu cữu bày tỏ lòng

yêu

thích, ngược lại có chút cảm giác

không

tiêu.

“Cữu cữu, con cũng muốn!” Lục Minh Ngọc

không

được tự nhiên, nhưng Hằng nhi lại hâm mộ đến hỏng cả người rồi, ngửa đầu gọi.

“Hằng nhi đừng sốt ruột, ba người các con đều

sẽ

được bế.” Tiêu Tòng Giản buông cháu

gái

ra, quay sang bế bổng cháu trai lên, còn cố ý thảy lên

trên

cao rồi vững vàng đón lấy, chọc cho Hằng nhi hưng phấn hét ầm lên. Niên nhi đứng

một

bên ghen tị đến đỏ cả mắt, lập tức xem cữu cữu xa lạ thành người nhà, trông mong xếp hàng chờ, cuối cùng được cữu cữu nhấc lên đặt

trên

vai, cho bé cưỡi cổ.

Lần này đến Vương phủ, Hằng nhi và Niên nhi là vui sướиɠ nhất.

Lục Minh Ngọc chỉ thấy mệt, vừa về đến nhà liền ngã nhào lên giường, nhắm mắt lại kêu khổ. Tiêu Hoán ơi là Tiêu Hoán, nên làm thế nào đây?

“Tiểu thư, Đại tiểu thư Nhị tiểu thư tới tìm ngài.”

Cam Lộ bỗng nhiên đứng bên ngoài bẩm báo.

Lục Minh Ngọc ngồi bật dậy, nhanh chóng chỉnh lại tóc tai quần áo của mình.

“A Noãn, tổ phụ sắp về rồi, chúng ta

đi

đến chỗ tổ phụ chờ nhé?” Lục Cẩm Ngọc cười đề nghị.

Lục Minh Ngọc vui vẻ đáp ứng, chào cha mẹ rồi dắt “cái đuôi

nhỏ” Niên nhi

đi

theo hai tỷ tỷ đến chính viện của Lục gia, Hằng nhi

thì

đã

sớm chạy

đi

tìm Sùng nhi chơi, Niên nhi

không

bắt kịp ca ca nhẫn tâm, liền

một

lòng chờ tỷ tỷ để quấn lấy.

“Ngày mai tổ phụ được nghỉ, chúng ta vòi tổ phụ dẫn chúng ta ra ngoài dạo cửa hàng

đi?” Lúc sắp đến chính viện, Lục Hoài Ngọc từ đằng trước chuyển lại đây, giảo hoạt thương lượng, ánh mắt sáng ngời nhìn Lục Minh Ngọc, “A Noãn vừa về,

hiện

giờ tổ phụ thích muội nhất, chỉ cần A Noãn mở miệng, tổ phụ nhất định

sẽ

đồng ý.”

“Nhị tỷ tỷ muốn mua gì thế?” Lục Minh Ngọc tò mò hỏi, cầu tổ phụ quả

thật

là việc

nhỏ, nguyên do

thìđúng y như lời nhị tỷ tỷ vừa

nói.

“Đồ tết đó.” Lục Hoài Ngọc đắc chí

nói, “Sắp đến tết rồi, trưởng bối tặng quà cho chúng ta, chúng ta cũng phải bày tỏ lại

một

chút chứ, đúng

không?”

Lục Cẩm Ngọc chỉ cười mà

không

nói.

Lục Minh Ngọc lại đột nhiên nhớ đến

một

chuyện, nàng

đã

nói

sẽ

đưa

một

món quà tạ lễ cho Sở Hành,

không

bằng thừa dịp ngày mai ra ngoài dạo, cũng chọn

một

thứ đưa cho

hắn?

Nhưng nên đưa gì đây?

Vừa phải dụng tâm để làm cho Sở Hành cảm nhận được thành ý của nàng, nhưng lại

không

thể quá mức tránh tạo ra hiểu lầm

không

cần thiết nào đó.

Hơi ngửa đầu, Lục Minh Ngọctrầm tư nhìn ánh tịch dương.

Tác giả

nói

ra suy nghĩ của mình:




A Noãn: Biểu cữu cữu, người thích được tặng quà gì?

Biểu cữu cữu:...... Thích gì

sẽ

được tặng nấy à?

A Noãn:Ừa, chỉ cần là thứ ta mua được.

Biểu cữu cữu:...... Vậy đưanàng

đi.

A Noãn ngây người, sáng hôm sau, tặng Sở Hành

một

cái tượng đất hình mình.