Thời tiết tháng sáu thường thay đổi thất thường, vào buổi sáng khi
một
nhà Lục Minh Ngọc xuất phát
thìtrời còn mát mẻ, mới về chưa được bao lâu, đột nhiên lại mây đen dày đặc, từng giọt mưa cỡ hạt đậu rơi lộp bộp
trên
mái nhà, mưa to tầm tã,
trên
nóc nhà là
một
mãnh hơi nước trắng xóa. Tiểu nha hoàn vội vàng đóng tất cả cửa sổ của các căn phòng lại, miễn cho mưa tạt vào nhà.
Tiếng mưa rơi ào ào, lại dễ dàng khiến người ta bình tĩnh trở lại.
Lục Minh Ngọc tựa vào đầu giường uống canh nóng tự tay mẫu thân mang tới, cả người liền ấm áp hẳn lên, từ trong ra ngoài đều dễ chịu hơn rất nhiều.
"Nương
thật
tốt." Đưa lại chén canh cho mẫu thân, Lục Minh Ngọc chân thành
nói.
Có lẽ
trên
đời này căn bản cũng
không
có cuộc sống nào là thập toàn thập mỹ cả. Kiếp trước tuy duyên phận của nàng với người thân rất mỏng manh nhưng Sở Tùy lại cưng chìu nàng vô hạn, cho dù
hắn
ta có điều lừa gạt nàng nhưng cũng đủ khiến nàng thõa mãn. Đời này nàng có cha mẹ
yêu
thương, lại ngoài ý muốn phát
hiện
Sở Tùy giấu nàng chuyện
hắn
phong lưu, cũng coi như là có được có mất. Có điều nếu phải chọn giữa cha mẹ và trượng phu,
không
nghi ngờ gì nàng chắc chắn
sẽ
chọn cha mẹ.
"Nha đầu ngốc, nương
không
tốt
thì
ai tốt." Tiêu thị ôn nhu
nói, ý bảo nha hoàn đem chén canh xuống.
Đợi bọn nha hoàn
đi
rồi, Tiêu thị lấy lược ra, kêu nữ nhi xoay người, nàng từng chút từng chút chải đầu cho nữ nhi, vẻ mặt bình thản, "Khi nương có chuyện phiền lòng thường tự mình chải tóc, trong tay có chuyện làm, đầu cũng thoải mái. A Noãn, con hãy nhớ kỹ, có
một
số việc con càng nghĩ càng khó chịu, lúc cần khóc
thì
hãy khóc, đừng nhịn, khi con khóc đủ rồi
thì
đừng tiếp tục để tâm vào chuyện vụn vặt, biết
không?"
Lục Minh Ngọc chậm rãi gật đầu, nhưng hình ảnh Sở Tùy và Đổng Nguyệt Nhi sánh vai luôn quanh quẩn mãi trong đầu,
không
sao đuổi
đi
được.
"A Noãn biết cái Đổng
cô
nương kia?" Tiêu thị đột nhiên hỏi. Lúc trượng phu
nói
chuyện cùng Sở Tùy, nàng cũng nghe được.
Lục Minh Ngọc tiếp tục gật đầu, tay siết chặt vạt áo.
Tiêu thị thấy nữ nhi như vậy, nhưng lời nên hỏi
thì
phải hỏi, "Hai người bọn họ…có tư tình?" Nếu
khôngnữ nhi
sẽ
không
vừa nhìn thấy liền phản ứng lớn như vậy.
Lục Minh Ngọc trầm mặc.
Tiểu
cô
cô
mất vì khó sinh, nàng cũng bị người hại chết, khi đó nàng
không
cố kỵ gì
nói
hết cho cha mẹ bởi vì đó là chuyện nguy hiểm,
không
quan hệ gì với thể diện. Nhưng mà người tướng công nàng luôn
một
mực khẳng định
thật
lòng với nàng
không
những
đã
có phòng ngoài mà lại còn có con trai riêng…cho dù cha mẹ tuyệt đối
sẽ
không
cười nhạo nàng tự mình đa tình nhưng nàng cũng
không
thể mở miệng
nói
nên lời.
Giờ này khắc này, từng lời khen ngợi Sở Tùy đều trở thành những cái tát liên tiếp
không
ngừng mà đánh vào mặt nàng.
Tiêu thị vừa thấy nữ nhi như vậy,
không
cần hỏi cũng đoán được đáp án.
"Vậy A Noãn còn muốn vãn hồi
không?" Tiêu thị từ từ hỏi, "A Noãn, nương
không
biết đời trước
đã
xảy ra chuyện gì nhưng nương biết kiếp trước là kiếp trước, kiếp này là kiếp này. Tựa như số mạng nương thay đổi, như vậy Sở Tùy và Đổng
cô
nương cũng có thể thay đổi. Nghe Sở Tùy
nói,
hắn
mới đến Nhạc Dương
không
bao lâu, tình cảm với Đổng
cô
nương có lẽ cũng chưa sâu, nếu con còn muốn gả cho Sở Tùy
thì
bây giờ tách bọn họ ra vẫn còn kịp."
Động tác vuốt vuốt vạt áo của Lục Minh Ngọc dừng lại.
Tiếp tục gả cho Sở Tùy?
Ý niệm này vừa nới xuất
hiện, tiếng Đổng Nguyệt Nhi nũng nịu gọi “Thời Khiêm ca ca” bỗng vang lên bên tai. Lục Minh Ngọc cười khổ, Sở Tùy ra ngoài học tập lâu như vậy, trời mới biết tổng cộng
hắn
tình cờ gặp bao nhiêu vị Đổng Nguyệt Nhi? Đời trước chỉ có Đổng Nguyệt Nhi ở Nhạc Dương tới tìm nàng, có lẽ ở nơi nàng
không
biết, thậm chí khi Sở Tùy
đi
Tây Sơn có lẽ cũng có vị Đổng Nguyệt Nhi khác
đicùng...
Lục Minh Ngọc
không
dám lại tin tưởng Sở Tùy.
đã
có
một
thì
sẽ
có hai, có những việc có thể
sẽ
không
giống kiếp trước, nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, phẩm hạnh của Sở Tùy
không
phải thứ mà nàng có thể thay đổi,
hắn
chính là
một
tên nam nhân ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt bội tình bạc nghĩa. Vì sao Sở Tùy lấy nàng, vì sao lại tốt với nàng như vậy,
không
phải là vì nàng tốt đẹp hơn Đổng Nguyệt Nhi bao nhiêu, mà là bởi vì thân phận của nàng có thể giúp đỡ
hắn
ta cho nên
hắn
ta mới
không
dám chỉ muốn đùa giỡn mà
không
cho nàng danh phận.
Đều
nói
con hư biết nghĩ quý hơn vàng, nhưng vì sao nàng phải khăng khăng với
một
tên lãng từng lừa gạt nàng?
trên
đời này nam nhân tốt còn nhiều như vậy, Lục Minh Ngọc nàng
không
tin
sẽ
không
tìm được
một
nam nhân chung thủy như phụ thân, như cữu cữu!
Thở
một
hơi dài, Lục Minh Ngọc ngẩng đầu, kiên định nhìn mẫu thân
nói: "Nương, cứ như vậy
đi, duyên phận giữa nữ nhi và
hắn
đã
tận.
hắn
có bao nhiêu cái Đổng Nguyệt Nhi cũng
không
liên quan gì với chúng ta.
một
tát phụ thân đánh
hắn
coi như là thay con báo oán đời trước, từ nay về sau,
hắn
điđường của
hắn, con
đi
cầu của con, hai bên
không
còn quan hệ gì với nhau."
"Dọa chết nương, nương sợ nhất là con lại ngu ngốc, tiếp tục coi trọng
hắn
ta." Tiêu thị đem tâm bị nhấc lên cao trở về chỗ cũ, kiêu ngạo ôm lấy nữ nhi, "Nghĩ được như vậy
không
hổ là nữ nhi tốt của nương, A Noãn yên tâm, lần này nương nhất định
sẽ
chọn cho con người tốt nhất,
sẽ
không
để con chịu
một
chút uỷ khuất nào."
Lục Minh Ngọc bật cười, thuận theo dựa vào vai mẫu thân.
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến
một
tiếng tằng hắng, Tiêu thị quá quen thuộc thanh
âm
kia, sờ sờ đầu nữ nhi, thấp giọng cười, "Phụ thân con ngồi
không
yên rồi."
Lục Minh Ngọc có chút thẹn thùng,
nhỏ
giọng cầu mẫu thân, "Nương, con
không
muốn nhắc tới bọn họ, nương giúp con khuyên nhủ phụ thân, con sợ phụ thân lại tra hỏi."
"Biết." Tiêu thị ôn nhu cười, đỡ nữ nhi nằm xong, nàng ra mở cửa cho trượng phu, đứng tại cửa phòng
thì
thầm chốc lát.
Lục Vanh chỉ quan tâm tình trạng của nữ nhi, biết được nữ nhi nghĩ thông suốt,
hắn
liền yên tâm, cùng thê tử đến bên giường.
Lục Minh Ngọc với đôi mắt sưng đỏ
đang
nằm trong chăn,
không
dám nhìn thẳng ánh mắt của phụ thân, tầm mặt đặt tại bả vai dính mưa của phụ thân: "Phụ thân, Hằng nhi
đang
ngủ ạ?" Mới khóc xong nên giọng
nói
nho
nhỏ
của nàng càng thêm yếu ớt, nghe qua
thật
tội nghiệp.
"đã
ngủ rồi." Lục Vanh ngồi ở mép giường nhìn nữ nhi, trầm mặc
một
lát, vẻ mặt nghiêm trọng
nói: "A Noãn, con suy nghĩ kỹ
một
chút, tên hắc y nhân có 6 ngón tay sát hại con kia có thể nào là do Đổng
cônương sai khiến?" Nữ nhi tài mạo song toàn, lại có gia thế, Sở Tùy tuyệt đối
không
có khả năng chỉ vì
một
cái Đổng Nguyệt Nhi mà gϊếŧ vợ. Nhưng
thật
ra cái Đổng Nguyệt Nhi kia bởi vì ghen tị nữ nhi là chính thê của Sở Tùy, trong cơn tức giận liền gϊếŧ người cũng
không
phải
không
có khả năng.
Lục Minh Ngọc khϊếp sợ nhìn phụ thân,
một
hồi lâu, mới cau mày
nói: "Có lẽ
không
phải, hung thủ dám xuống tay với con, lại có thể tránh thoát hộ vệ lặng lẽ lẻn vào phòng, còn phóng hỏa đốt người, có thể
nói
là có dũng có mưu. Đổng Nguyệt Nhi chỉ là
một
bé
gái
mồ côi,
không
có bạc cùng bản lĩnh mua sát thủ gϊếŧ người nếu
không
cũng
không
đợi sau nhiều năm như vậy mới đến kinh thành tìm
hắn
ta."
Đổng Nguyệt Nhi sau nhiều năm mới xuất
hiện
trước mặt nữ nhi?
Lục Vanh cùng vợ trao đổi ánh mắt, nhưng
không
có hỏi tới, tiếp tục suy nghĩ thân phận của hung thủ. Đời này, thê tử bình an, muội muội
đã
định hôn
sự, nữ nhi cũng
không
lấy Sở Tùy, thứ duy nhất Lục Vanh
không
bỏ xuống được chính là tên hung thủ này.
Đáng tiếc ngoại trừ
một
chi tiết sáu ngón tay ra,
thật
sự
không
có đầu mối.
~
Bên kia Sở Tùy đứng trước cửa Lục gia khoảng chừng
một
khắc đồng hồ, má phải vẫn
ẩn
ẩn
đau, có chút
không
thể giải thích được trở về tòa nhà hai viện
hắn
thuê ở phía đông thành Nhạc Dương. Bởi vì xe ngựa
đi
chậm nên A Quý và Đổng Nguyệt Nhi vẫn chưa về, Sở Tùy ngồi
một
mình trước cửa sổ để mưa tạt vào như trút nước.
Lục Minh Ngọc sao lại đột nhiên té xỉu? Vì sao Lục tam gia lại đánh
hắn?
Nếu như
nói
lúc đầu
hắn
ta còn tin cái cớ của Lục Vanh
thì
đến khi Lục Minh Ngọc thở phì phì muốn phủi sạch quan hệ với
hắn
ta
thì
Sở Tùy liền hiểu. Phản ứng kì lạ của người Lục gia chắc chắn là có lý do khác, hơn nữa còn là
hắn
đắc tội bọn họ, nhưng Sở Tùy chính là nghĩ
không
ra
hắn
đã
làm sai chỗ nào. Ra ngoài học lâu như vậy, có thể coi Đổng Nguyệt Nhi chính là cái sai duy nhất. Đừng
nói
Lục tam gia, cho dù có là đường huynh đến đây, cũng
không
có lý gì cho
hắn
một
bạt tai!
Vừa nghĩ tới cái tát kia, mặt Sở Tùy giống như lại đau.
Cho dù
hắn
ta có
không
phục thế nào
thì
cũng
không
có cách nào tức giận.
hắn
kính phục tài học của Lục tam gia, thích Lục Minh Ngọc ngây thơ,
một
tát này, khẳng định là có lí do hợp lí.
“Thời Khiêm ca ca, Thời Khiêm ca ca..."
Tiếng Đổng Nguyệt Nhi hô to kèm theo tiếng bước chân dồn dập từ hành lang truyền đến, Sở Tùy cau mày, tiếp tục ngồi im
không
nhúc nhích.
"Thời Khiêm ca ca, muội bị dính mưa, váy áo đều ướt hết!"
Tiếng bước chân đến gần,
một
dáng người hồng nhạt vọt vào, Sở Tùy liếc mắt, chỉ thấy cả người Đổng Nguyệt Nhi ướt nhẹp, giống như người mới vừa được vớt từ trong nước ra, quần áo dính
trên
người, lộ ra đường cong thướt tha của nữ nhân. Nhận thấy cái nhìn chăm chú của
hắn
ta, Đổng Nguyệt Nhi đỏ mặt, cúi đầu, ngại ngùng nắm chặt ngón tay.
Nếu là hôm qua có lẽ Sở Tùy vẫn còn có chút hứng thú, nhưng hôm nay
đã
bị người Lục gia bắt gặp,
một
chút nhiệt tình của Sở Tùy còn sót lại
trên
người Đồng Nguyệt Nhi
đã
hoàn toàn biến mất.
hắn
ta chuyển hướng nhìn ngoài cửa sổ, trong mắt phượng
hiện
lên
một
tia hối hận.
Ngày ấy
trên
đường về xe ngựa
đi
qua
một
con đường
nhỏ
đúng lúc bắt gặp cảnh Đổng Nguyệt Nhi
đang
bị người khi dễ. Sở Tùy nhìn sang, vừa vặn chống lại cặp mắt hoa đào
đang
sợ hãi của Đổng Nguyệt Nhi, tiếng
nói
run run cầu
hắn
cứu giúp. Sở Tùy sinh ra ở kinh thành,
đã
xem qua nhiều cảnh những tên quần áo lụa là khi nam phách nữ, vốn
hắn
ta cũng
không
muốn xen vào, nhưng đôi mắt này của Đổng Nguyệt Nhi khiến
hắn
nhớ tới
cô
cháu
gái
đang
ở kinh thành thường cười với
hắn, thường cơ trí vu oan
hắn
bắt nạt nàng, nên nhất thời mềm lòng, Sở Tùy liền giúp Đổng Nguyệt Nhi
một
tay.
Sau đó phiền toái quả nhiên
đã
tới. Đổng Nguyệt Nhi
không
có người thân,
một
người cũng
không
có, cái gọi là thúc phụ
đang
làm ăn Ngạc Châu là
hắn
ta bịa ra đề lừa gạt Lục tam gia.
không
có người thân, có nhà lại
không
dám về, Đổng Nguyệt Nhi quỳ xuống khóc sướt mướt cầu
hắn
ta thu lưu, Sở Tùy
không
hạ được quyết tâm đuổi nàng ta
đi, tạm thời đành phải mang nàng ta theo.
trên
đường đến thành Nhạc Dương, bất ngờ gặp phải mưa rào, Đổng Nguyệt Nhi cũng giống như hôm nay vậy, cả người ướt đẫm, vậy mà vẫn muốn hầu hạ
hắn
thay quần áo trước.
Khi còn ở nhà người phục vụ bên cạnh Sở Tùy đều là gã sai vặt,
hắn
ta chưa từng tiếp xúc gần như vậy với nữ nhân, cũng chưa từng thấy qua dáng người của nữ nhân bên dưới lớp quần áo. Thứ duy nhất
hắn
ta tiếp xúc chính là mấy quyển xuân cung đồ bởi vì tò mò nên lén xem. Ngửi thấy mùi hương
trênngười Đổng Nguyệt Nhi, Sở Tùy cố gắng dời tầm mắt, cố gắng
không
nghĩ tới những hình ảnh vừa mới xông vào đầu kia, nhưng
hắn
ta
không
nghĩ tới, Đổng Nguyệt Nhi
sẽ
chủ động nhào lên, muốn lấy thân báo đáp.
Sở Tùy đẩy nàng ta ra, khàn giọng đuổi nàng ta
đi, Đổng Nguyệt Nhi lại khóc lóc cầu xin
hắn, lại
mộtlần nữa ôm lấy
hắn.
Đẩy tới đẩy lui,
sự
tình liền trở nên mất kiểm soát.
Cứ như vậy, Đổng Nguyệt Nhi trở thành nữ nhân đầu tiên của Sở Tùy.
Sở Tùy cũng hối hận, bởi vì Đổng Nguyệt Nhi còn
đang
trong hiếu tang, bởi vì Sở gia
không
có nam nhân trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng trời vừa tối, cái loại cảm giác tuyệt vời mà từ trước đến nay
hắn
ta chưa từng hưởng qua này luôn
không
thể khống chế mà xông vào đầu. Sở Tùy nhịn hai lần, đến khi lần thứ ba Đổng Nguyệt Nhi muốn hiến thân
thì
hắn
ta
không
thể nhịn được nữa.
Có điều nữ nhân cũng giống như rượu vậy, lúc mới chạm vào
thì
rất kí©h thí©ɧ,
không
hơn. Huống chi Đổng Nguyệt Nhi này nữa chữ cũng
không
biết, trừ bỏ việc làm mỗi tối ra
thì
Sở Tùy
không
biết phải
nóigì với nàng ta, hứng thú cũng vì vậy mà nhanh chóng hạ xuống. Sở Tùy tính hôm nay
sẽ
là ngày cuối cùng ở cùng với Đổng Nguyệt Nhi, ngày mai
hắn
ta
sẽ
khởi hành, để căn nhà này lại cho cho Đổng Nguyệt Nhi, nhưng ai ngờ người Lục gia lại đến thành Nhạc Dương...
Sở Tùy nhíu mày.
không
được,
hắn
phải đem Đổng Nguyệt Nhi tới
một
nơi mà người Lục gia
không
tìm được, để tránh lời
nói
dối bị vạch trần.