Chương 57

Editor: Trang Thái

Hốt hoảng, Lục Minh Ngọc cảm thấy như mình

đã

quay lại kiếp trước.

Sau khi Sở Tùy

đi

Sơn Tây làm nhiệm vụ, đúng lúc tới ngày giỗ của mẫu thân, Lục Minh Ngọc liền đến thôn trang

nhỏ



một

tháng, tĩnh tâm bái tế mẫu thân.

"Phu nhân, người gác cổng

nói



một

vị phụ nhân mang theo đứa

nhỏ

đến xin tá túc." Thải Tang vén màn bước vào,

nhẹ

giọng

nói.

Lục Minh Ngọc buông kinh thư, ngạc nhiên

nói: "Phụ nhân?"

Thải Tang gật gật đầu, khi tiểu nha hoàn đến đây xin chỉ thị, bọn họ

đã

hỏi thăm



ràng, "Là

một

phụ nhân khoảng chừng hai mươi, mặc áo vải, bảo là muốn đến kinh thành tìm trượng phu, đứa

nhỏ

khoảng sáu, bảy tuổi."

Lục Minh Ngọc nghe xong, trong lòng xúc động. Nàng lúc bảy tuổi

đã

mất nương, phụ thân cũng trở thành người lạ, mỗi khi nhìn thấy những cảnh tượng hai mẹ con bên nhau đều nghĩ đến chính mình, hơn nữa nàng có chút tò mò vì sao phụ nhân này lại

đi

tìm trượng phu nên Lục Minh Ngọc sai người mời hai mẫu tử vào, nàng chỉnh trang qua loa

một

chút rồi đến nhà chính gặp khách.

đi

tới trước cửa chính sảnh, khách nhân

đã

ngồi ở đó. Vừa nhìn thấy nàng, phụ nhân kia liền ngẩn người, đến khi Thải Tang ở bên cạnh nhắc nhở, nàng ta mới kéo nam hài bên cạnh cùng quỳ xuống, dập đầu với nàng: "Dân phụ ngàn dặm xa xôi đến Nhạc Dương, lộ phí đều

đã

dùng hết, đa tạ phu nhân hảo tâm thu lưu, phu nhân lòng dạ Bồ tát, nhất định

sẽ

được báo đáp."

Giọng Quan thoại nghe rất

không

được nhiên, Lục Minh Ngọc chưa từng nghe giọng địa phương



rệt như vậy.

Lục Minh Ngọc ngồi xuống,

nhỏ

giọng bảo nàng ta đứng lên, nhân tiện đánh giá hai mẫu tử này.

trên

người hai mẹ con này đều mặc áo vải, nhìn ra được

trên

đường

đi

cũng chịu nhiều long đong vất vả, nhưng từ đầu đến chân đều rất sạch sẻ, chỉ có

trên

giầy vì

đi

đường bôn ba mà dính tro bụi. Phụ nhân này dáng người cũng tinh tế, làn da trắng nõn,

một

đôi mắt hoa đào mang theo bất an đánh giá nàng, chạm phải ánh mắt nàng liền khẩn trương, khiến Lục Minh Ngọc nhớ lại tiểu





đã

mất của mình. Kỳ

thật

mỹ nhân có đôi mắt hoa đào nàng

đã

thấy rất nhiều, tổ mẫu, tiểu

cô, mẫu thân và nàng đều có, còn có người trêu ghẹo

nói

bốn người các nàng đều cùng

một

mẹ, nhưng mà đôi mắt khiến Lục Minh Ngọc vừa gặp

đã

cảm thấy thân thiết

thì

chỉ có người thiếu phụ trước mắt này.

Thiếu phụ này đúng là

một

mỹ nhân, nam hài bên cạnh nàng ta còn xinh đẹp hơn, mắt phượng dài

nhỏ, môi hồng răng trắng, ỷ lại dựa vào mẫu thân, vừa sợ người lạ vừa tò mò đánh giá nàng. Lục Minh Ngọc nhìn đôi mắt phượng của nam hài,

không

khỏi lại nghĩ tới hai huynh đệ Sở Tùy Sở Hành cũng có

một

đôi mắt phượng hẹp dài như vậy. Chẳng qua Sở Hành luôn lạnh lung, ánh mắt của

hắn

khiến người ta e sợ. Còn Sở Tùy lại thích cười, ánh mắt toát ra vẻ phong lưu.

đã

là người

thì

luôn thích cái đẹp, Lục Minh Ngọc cũng

không

ngoại lệ, gọi phụ nhân ngồi xuống

nóichuyện.

"Nghe bọn họ

nói

ngươi muốn

đi

kinh thành tìm phu, như thế nào, ngươi cùng

hắn

sao lại tách ra?" Uống qua trà, Lục Minh Ngọc tò mò hỏi.

Vừa hỏi xong, chỉ thấy phụ nhân kia lã chã rơi lệ, lấy ra khăn tay cúi đầu nghẹn ngào.

Lục Minh Ngọc

thật

tốt trấn an

một

phen, phụ nhân mới đứt quãng kể lại chuyện xưa, "Dân phụ...dân phụ họ Đổng, nhủ danh Nguyệt nhi, nhà ở

một

thôn

nhỏ

trong thành Nhạc Dương, cha mẹ mất sớm, là gia gia

một

tay nuôi dân phụ khôn lớn. Tên bá vương thôn bên cạnh thấy dung mạo dân phụ

không

tệ, muốn cướp dân phụ làm tiểu thϊếp, còn cho người đánh chết gia gia của dân phụ... May mắn Triệu công tử đúng lúc xuất

hiện,

đã

cứu dân phụ... Dân phụ

không

có gì cả, chỉ có thể lấy thân báo đáp ân tình của y.

không

lâu sau, trong nhà Triệu công tử gặp chuyện

không

may, y muốn trở lại kinh thành, trước khi chia tay dặn dân phụ ở Nhạc Dương chờ y, sau khi y xử lý xong chuyện nhà

sẽ

tới đón dân phụ... Y vừa rời

đi, dân phụ liền chẩn ra có hỉ, dân phụ muốn viết thư cho y, nhưng lại

không

biết địa chỉ nhà y ở kinh thành, chỉ biết y họ Triệu... Dân phụ vẫn luôn chờ y,

một

người tân tân khổ khổ nuôi lớn con trai.

hiện

tại bạc y để lại cho chúng ta

đã

dùng hết, đứa

nhỏ

cũng đến tuổi

đi

học, dân phụ

không

muốn bởi vì mình

không

danh

không

phận mà con trai bị chê cười nên

đã

bán tòa nhà y để lại, vào kinh tìm phu..."

...

Vào kinh tìm phu,

trên

đời này vẫn còn rất nhiều người

thật

đáng thương!

"Trượng phu" họ Triệu, cho nên cho dù mắt phượng của đứa bé kia quá giống Sở Tùy, Lục Minh Ngọc làm sao cũng

không

thể nghĩ tới trượng phu mà Đổng Nguyệt Nhi này muốn tìm cũng là trượng phu của Lục Minh Ngọc nàng? Sao có thể nghĩ đến trượng phu gắn bó như keo sơn từng hứa chỉ có mình nàng đều là giả dối? Sao có thể nghĩ tới Sở Tùy chẳng những

đã

sớm chạm qua người khác, mà còn có

mộtđứa con?

Bởi vì chưa từng nghĩ tới những điều này cho nên Lục Minh Ngọc ngây ngốc an ủi Đổng Nguyệt Nhi

mộtphen. Ngày hôm sau còn tặng Đổng Nguyệt Nhi năm mươi lượng bạc, sợ Đổng Nguyệt Nhi tìm

khôngđược trượng phu,



nhi quả mẫu ở kinh thành

không

chỗ ở. Đến khi viết thư cho Sở Tùy, Lục Minh Ngọc còn nhắc tới việc này trong thư. Còn Sở Tùy đâu, quả nhiên từ đầu

hắn

đã

dốc tâm lừa gạt nàng, thư hồi

âm

rất kín kẻ, còn cười nàng ngu ngốc ra tay hào phóng,

nói

đó là

một

trong những chiêu thức đa dạng mà người nghèo dùng để lừa gạt, chuyện xưa đó cũng

không

phải

thật.

Xe ngựa chạy rất nhanh, có chút xóc nảy, Lục Minh Ngọc

đã

tỉnh nhưng

không

muốn mở mắt, chỉ có nước mắt

không

ngừng chảy.

Sở Tùy! Sở Tùy!

hắn

giấu giếm nàng đến khổ.

Đời trước nàng khăng khăng muốn gả cho Sở Tùy, phụ thân

không

đồng ý,

nói

tỷ tỷ ruột của Sở Tùy là Khánh Vương phi, Khánh Vương tuy là đại hoàng tử, là đích tử con của Hoàng Hậu, nhưng lại ngu dốt, tầm thường

không

có chí tiến thủ, muốn làm thái tử

thì

phải cùng những hoàng tử khác tranh đấu

mộtphen. Lục Minh Ngọc mê mụi trong ôn nhu của Sở Tùy nên

không

quan tâm đến những chuyện này, nhưng nếu Sở Tùy

nói

trước cho nàng

trên

đời này còn có

một

Đổng Nguyệt Nhi, hoặc là bản lĩnh lừa gạt của

hắn

ta kém

một

chút khiến tổ phụ và phụ thân tra ra

hắn

có phòng ngoài còn có cả con trai, Lục Minh Ngọc cho dù cảm thấy khó chấp nhận

đi

chăng nữa cũng

sẽ

không

gả cho Sở Tùy.

Nàng muốn gả

một

người trượng phu từ đầu tới cuối đều chỉ có

một

người là nàng. Ngay cả loại nha hoàn như Mặc Trúc nàng cũng

không

chấp nhận được sao có thể chấp nhận trượng phu nàng cùng người khác chung chăn gối, cùng nàng ta làm những chuyện kia…? Trong đầu

không

tự chủ được xuất

hiện

cảnh tượng Sở Tùy cùng Đổng Nguyệt Nhi thân mật, Lục Minh Ngọc trong bụng dời non lấp bể, "Oa "

một

tiếng phun ra.

"A Noãn..."

Tiêu thị vẫn luôn ôm nữ nhi, nữ nhi tỉnh, nữ nhi ở trong lòng nàng yên lặng rơi lệ, Tiêu thị đều biết, nàng cũng biết mình nên cho nữ nhi thời gian để nữ nhi khóc đủ. Nữ nhi đột nhiên ngẩng đầu bổ nhào vào sạp bên ngoài, Tiêu thị lẹ mắt nhanh tay kéo cái mâm đựng điểm tâm

trên

bàn, giúp nữ nhi đựng uế vật.

Có chút mùi nhưng

không

ai ghét bỏ.

Hằng nhi khẩn trương ngồi bên cạnh phụ thân, mắt to sợ hãi nhìn tỷ tỷ, nghĩ đến tỷ tỷ lại bị bệnh.

Lục Vanh ngồi đối diện nhìn nữ nhi khóc,

trên

mặt đong đầy nước mắt, chật vật tiếp tục chôn mặt vào lòng thê tử. Bả vai rung rung, dần dần truyền đến tiếng nức nở đè nén, sắc mặt Lục Vanh càng khó coi, hai tay trong ống tay áo khẩn trương nắm chặt, nổi gân xanh. Nữ nhi từ lúc trọng sinh tới giờ vẫn nhớ tới Sở Tùy, thân là cha, Lục Vanh trong lòng cảm thấy rất chua xót nên hạn chế số lần nữ nhi gặp Sở Tùy, nhưng mỗi lần có cơ hội nhìn thấy Sở Tùy, nghe giọng

nói

vui vẻ của nữ nhi, Lục Vanh

một

bên ghen tị,

một

bên lại dần dần thỏa hiệp.

hắn

nghĩ như thế nào

không

quan trọng, nữ nhi thích là tốt rồi, chỉ cần nữ nhi vui vẻ,

hắn

sẽ

giúp nữ nhi thỏa mãn nguyện vọng.

Nhưng mà vừa mới rồi, trước mặt mọi người,

hắn

lại thấy Sở Tùy nắm tay nữ nhân khác!

Đối với Lục Vanh, người

đã

coi Sở Tùy làm nửa con rể mà

nói, nếu lúc đó

không

phải bởi vì dạy dỗ Sở Tùy chính là danh

không

chính ngôn

không

thuận,

hắn

tuyệt đối

sẽ

không

chỉ cho Sở Tùy

một

cái tát!

"Tam gia, Sở nhị công tử đuổi tới." Mạnh Toàn cưỡi ngựa

đi

bên cạnh xe ngựa, nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập đằng sau,

hắn

ta quay đầu nhìn xem, thấp giọng hồi bẩm, trong mắt mang theo nồng đậm hoang mang. Người

không

phong lưu uổng thiếu niên, giống như Sở Tùy là con nhà quyền quý, tên thiếu niên nào lại

không

có nợ phong lưu? Hơn nữa Nhạc Dương cách kinh thành xa như vậy,

không

ai nhận ra Sở Tùy,

không

có gì cố kỵ, Sở Tùy khó tránh khỏi có chút tùy tiện. Huống chi với những loại chuyện như vậy, tam gia chỉ là họ hàng xa, nếu cảm thấy

không

tốt chỉ cần gọi người tới trước mặt răn dạy hai câu là rồi thôi, sao lại phải động thủ đánh người?

Mạnh Toàn

thật

là nghĩ mãi mà

không

thông.

Trong xe, tiếng khóc Lục Minh Ngọc dừng lại, thút tha thút thít hai cái, hai mắt đẫm lệ mơ hồ ghé vào

trên

đùi mẫu thân, trong đầu

một

mảnh trống rỗng.

Sở Tùy đến đây,

hắn

còn tới làm gì?

Tiêu thị trìu mến sờ tóc nữ nhi, muốn hỏi nữ nhi

một

chút xem có phải có chuyện gì mà nàng

không

biết hay

không, nhưng ngại con trai ba tuổi ở đây, Tiêu thị liền đem nghi hoặc nuốt xuống, nhìn về phía trượng phu. Cùng nữ nhân khác

không



ràng, còn khiến nữ nhi đau lòng đến như vậy, người con rể Sở Tùy chắc chắn

không

thể nhận, về phần có muốn nghe Sở Tùy giải thích hay

không, nàng nghe theo trượng phu.

Lục Vanh cũng

không

hối hận vì

đã

cho Sở Tùy

một

tát, nhưng lúc này tỉnh táo lại, nghĩ đến Sở Tùy cũng

không

biết chuyện kiếp trước,

hắn

đánh người xong

một

câu giải thích cũng

không

có, Sở Tùy có thể

sẽ

vẫn tiếp tục dây dưa. Đổi lại

hắn, cũng

không

thể

không

công để cho người ta đánh. Cùng thê tử trao đổi ánh mắt, Lục Vanh dời đến trước cửa xe, nghiêng nửa người ra ngoài.

Sở Tùy

đã

cưởi khoái mã từ xa lại gần, thấy sắc mặt Lục Vanh

không

tốt,

hắn

ta thả chậm tốc độ, chân thành quan tâm

nói: "Tam gia, A Noãn như thế nào rồi?"

Thiếu niên này

thật

biết làm người,

đã

bị đánh lại có thể

không

tức giận, còn cất lời hỏi thăm bệnh tình trước. Nếu đổi

một

tình cảnh khác, Lục Vanh

sẽ

rất thưởng thức Sở Tùy khôn khéo, nhưng nữ nhi là bị Sở Tùy làm cho tức giận bất tỉnh, Lục Vanh thầm nghĩ nhanh chút đuổi Sở Tùy

đi, thản nhiên

nói: "Nàng mới tới Nhạc Dương, bởi vì

không

hợp khí hậu nên mấy ngày nay bị bệnh. Hôm nay

đã

khá hơn

mộtchút, xuất môn du ngoạn, vì chưa từng thấy những chuyện thế này nên kinh hãi ngất

đi."

Sở Tùy xấu hổ cúi đầu.

Cháu

gái

ngoại mới chín tuổi, là khuê tú ở kinh thành, đơn thuần ngây thơ, từ

nhỏ

thường nghe thường thấy đều là nam nhân quân tử, nữ nhân giữ lễ, đột nhiên nhìn thấy

hắn

và Đổng Nguyệt Nhi nắm tay, nữ hài tử được cưng chiều vừa mới khỏi bệnh lại bị khϊếp sợ đến mức hôn mê, mặc dù có chút yếu ớt nhưng cũng có thể chấp nhận.

Tóm lại, đều do

hắn

ta làm việc

không

có chừng mực.

Nhưng Sở Tùy cũng

không

thể thừa nhận

hắn

ta cùng với Đổng Nguyệt Nhi có tư tình. Đối với những chuyện tình tình ái ái này, con em thế gia khác

không

ngại mang tiếng phong lưu, danh tiếng bị bôi nhọ nhưng

hắn

lại

không

thể, nam nhân Sở gia chưa bao giờ truyền ra những loại chuyện như thế này. Sở Tùy

hắn

cũng

không

muốn làm

một

cái ngoại tộc huống chi gia gia của Đổng Nguyệt Nhi vừa mới mất chưa tới nửa tháng, Đổng Nguyệt Nhi lại

không

làm tròn đạo hiếu, nếu bị Lục Vanh biết được, Lục Vanh

sẽ

nghĩ

hắn

ta như thế nào?

Quyết định xong, Sở Tùy ngẩng đầu, bình tĩnh giải thích: "Tam gia, trung tuần tháng năm ta đến Nhạc Dương học tập, tình cờ gặp Đổng



nương bị ác bá khi dễ, gặp chuyện bất bình nên ra tay tương trợ. Phụ mẫu Đổng



nương đều

đã

mất, thúc phụ ở Ngạc Châu bận việc buôn bán, trùng hợp ta cũng đến Ngạc Châu, liền đề nghị đưa nàng ta

một

đoạn đường. Bởi vì nam nữ hữu biệt nên ta nhận Đổng

cônương làm nghĩa muội, tiện cho việc chăm sóc dọc đường. Tính tình nghĩa muội như tiểu hài tử, lúc vui vẻ

sẽ

làm ra

một

số cử chỉ trẻ con, cho nên mọi chuyện cũng

không

giống như A Noãn hiểu lầm vậy."

Giọng

nói

bình thản trong trẻo, từng chữ từng chữ truyền vào tai Lục Minh Ngọc.

Lục Minh Ngọc nở nụ cười, vừa rơi lệ vừa cười. Kẻ lừa đảo, Sở Tùy này miệng đầy lời

nói

láo, là đại lừa gạt. Thực coi nàng là đứa

nhỏ

sao, cho rằng chỉ cần Đổng Nguyệt Nhi kêu

hắn

hai tiếng ca ca

thì

hai người chính là nghĩa huynh nghĩa muội?

Lục Minh Ngọc

không

tin,

một

chữ cũng

không

tin. Đời trước ngay cả con trai cũng có, Đổng Nguyệt Nhi chính là cố ý mang con

đi

tìm nàng, trước cùng vị chủ mẫu là nàng ra vẻ đáng thương. Nếu Lục Minh Ngọc nàng

không

chết, chờ Sở Tùy trở về, Đổng Nguyệt Nhi nhất định

sẽ

ôm con trai tới cầu xin nàng thu lưu. Từ thư hồi

âm

của Sở Tùy, tám phần là

không

muốn thừa nhận hai mẹ con này. Những gì

không

nên làm

hắn

đều

đã

làm, Sở Tùy lừa nàng là

một

cái sai, muốn Đổng Nguyệt Nhi lại

không

muốn phụ trách, lại thêm sai.

Tiểu tâm tư của Đổng Nguyệt Nhi, Lục Minh Ngọc cũng lười quan tâm, nàng chỉ biết người nàng thích là trang nam tử thẳng thắng vô tư, đối với nàng toàn tâm toàn ý Sở Tùy, chứ

không

phải là kẻ phong lưu bên ngoài xe ngựa nhưng miệng lại đầy lời

nói

dối.

Nhắm mắt lại, Lục Minh Ngọc ôm chặt mẫu thân, trong ngực phảng phất như có

một

cây đao,

đangtừng chút đào khoét nơi Sở Tùy chiếm đóng. Nàng đau, đau đến sắp

không

thở được, nàng từng thích

hắn

như vậy, trong mắt, trong tim đều là

hắn, sau khi sống lại mỗi ngày đều trông chờ nhanh chút lớn lên gả cho

hắn, kết quả…kết quả là, tất cả đều là

một

trò cười.

"Nương, để cho

hắn

đi

đi,

đi

thật

xa..."

Thân thể

không

khống chế được run rẩy, Lục Minh Ngọc nghẹn ngào nhưng kiên định

nói. Lời

nói

ra, ngay cả phần tâm vốn thuộc về Sở Tùy bị đào khoét cũng bị ném ra ngoài. Nàng

không

muốn gặp Sở Tùy, nhớ lại những ôn nhu ngọt ngào giả dối kia, nàng

một

chút cũng

không

muốn nhìn thấy

hắn

ta, cũng

không

muốn tiếp tục nghe

hắn

ta

nói

thêm

một

câu nào nữa.

Vừa đau vừa hận, đối với

một



gái

chín tuổi mà

nói, thân thể lại càng khó chịu hơn.

Lòng Tiêu thị đều tan nát, ôm nữ nhi

thật

chặt,

nói

không

ra lời, chỉ có thể

nhẹ

nhàng vỗ vai nữ nhi.

"Tỷ tỷ khóc..." Hằng nhi rốt cục phát

hiện

tỷ tỷ khóc, tiểu tử kia sợ hãi, oa

một

tiếng cũng khóc lên, bổ nhào vào lòng mẫu thân, cùng khóc với tỷ tỷ.

Tiếng khóc truyền tới, Sở Tùy cũng kinh hãi.

"thì

ra các ngươi là nghĩa huynh nghĩa muội." Nghe tiếng khóc của nữ nhi,

trên

mặt Lục Vanh lại bình tĩnh lạ thường, con ngươi đen

không

hờn giận nhìn thẳng Sở Tùy, "Mới vừa rồi ta cho là các ngươi... nên mới xúc động ra tay, Thời Khiêm chớ để ở trong lòng. A Noãn bị bệnh, Hằng nhi lại khóc náo loạn, ta

đitrước chiếu cố bọn họ, Thời Khiêm tiếp tục thưởng hồ

đi."

nói

xong liền hạ màn xe xuống, ngồi trở lại toa xe. Về phần Sở Tùy có tin lời giải thích của

hắn

hay

không,

hắn

không

quan tâm.

Màn xe che lại

một

nhà bốn người, Sở Tùy vẫn là nghi ngờ trùng trùng, cái tát của Lục Tam gia hình như

không

phải do Lục Minh Ngọc bị bệnh...

Đều là thân thích, Lục Minh Ngọc bị bệnh lại là do

hắn

ta mà ra, Sở Tùy về tình về lý đều

không

thể rời

đi

vào lúc này, sắc mặt trầm trọng tiếp tục

đi

theo phía sau xe ngựa. Mạnh Toàn

không

có biện pháp đuổi người, Lục Vanh dựa vào tiếng vó ngựa đoán được Sở Tùy

không

rời

đi, nhìn nữ nhi

đang

khóc

không

ngừng, Lục Vanh

không

nói

gì.

Ra roi thúc ngựa, xe ngựa dừng lại trước phủ Ngự Sử.

Sở Tùy thế mới biết

một

nhà Lục Vanh vì sao lại xuất

hiện

tại thành Nhạc Dương. Tầm mắt đảo qua bảng hiệu trước cửa, Sở Tùy tung người xuống ngựa, bước nhanh đuổi tới trước xe ngựa.

Lục Vanh xuống xe trước, nhìn thấy

hắn

lại làm như

không

thấy, xoay người nhận lấy con trai khóc mệt ngủ thϊếp

đi. Tiêu thị nhìn thấy Sở Tùy, sắc mặt thản nhiên, xuống xe, ôn nhu gọi nữ nhi. Lục Minh Ngọc

đã

hết bệnh rồi, chẳng qua là vì đau lòng bất ngờ nên mới ngất

đi, trải qua

một

đường bình tĩnh lại, lúc này ngoài ánh mắt hơi sưng ra, khí lực cũng

đã

khôi phục.

Bước ra khỏi xe ngựa, liếc nhìn Sở Tùy

đang

mặc

một

bộ trường bào nguyệt sắc đứng đợi bên cạnh, trong mắt mang theo quan tâm nhìn nàng, khuôn mặt tuấn mỹ quen thuộc như vậy, so với dáng vẻ trượng phu trong trí nhớ

thì

ngây ngô hơn. Hai mắt nhìn nhau,

hắn

tiến lên

một

bước, lo âu hỏi nàng, "A Noãn, là biểu cữu

không

đúng, hù dọa ngươi, ngươi

đã

đỡ hơn chút nào chưa?"

Biễu cữu?

Lục Minh Ngọc châm chọc cười, đôi mắt sưng như quả hạch đào lạnh lung nhìn chằm chằm

hắn

ta, "Ta

không

quen ngươi, sau này cũng

không

muốn gặp lại ngươi."

Sở Tùy sững sờ tại chỗ, khó có thể tin nhìn tiểu



nương chín tuổi ngồi trước cửa xe.

hắn

ta còn nhớ

rõ, hai năm trước lúc

hắn

ta sắp

đi

xa, Lục Minh Ngọc đặc biệt tặng túi thơm cho

hắn

ta, khéo léo chúc

hắn

ta liên tiếp giành được Tam Nguyên. Như thế nào chỉ mới hai năm

không

gặp, vừa mới thấy mặt Lục Minh Ngọc liền oán hận

nói

những lời đọ ác như vậy?

Tính tình này thay đổi cũng quá thất thường rồi?

Sở Tùy cực kỳ oan uổng, xin giúp đỡ nhìn về phía phu thê Lục Vanh.

không

có ai để ý tới

hắn

ta, Tiêu thị săn sóc đỡ nữ nhi xuống xe, hai mẹ con

đi

vào phủ trước, Lục Vanh ôm con trai theo sau. Lúc vào cửa,

hắn

xoay người, nhìn thẳng Sở Tùy

đang

đi

theo

nói: "Nhị công tử, lời của A Noãn ngươi cũng

đã

nghe thấy, từ nay về sau, cửa tam phòng Lục gia chúng ta

không

chào đón ngươi. Chuyện của Đổng



nương, nhị công tử cứ yên tâm

đi, Lục gia ta

không

có người lắm mồm. Ngôn tẫn vu thử*, Mạnh Toàn, đóng cửa."

*ngôn tẫn vu thử: lời nên

nói

đã

nói,

không

còn gì để

nói

Mạnh Toàn lĩnh mệnh, "Bộp"

một

tiếng đóng lại cửa lớn.

Xa phu nhìn thiếu niên hoa phục bị chặn ngoài cửa, thành thành

thật

thật

dắt xe ngựa vòng

đi

cửa hông. Chỉ còn Sở Tùy đứng ngơ ngác trước cửa Lục gia, mắt phượng nhìn chăm chú hai cánh cửa, vắt hết óc cũng

không

nghĩ ra

hắn

đến tột cùng là

đã

làm ra cái chuyện gì khiến người người oán trách, dẫn tới

một

nhà Lục Vanh đối xử quỷ dị như vậy.