Nhạc Dương.
Mưa
nhỏ
rơi tí tách tí tách rơi ngoài cửa sổ, Lục Minh Ngọc ngoan ngoãn nằm
trên
giường để cho lão lang trung râu bạc thay nàng bắt mạch.
Tiêu thị ôm Hằng Ca Nhi ngồi ở mép giường, nhìn khuôn mặt
nhỏ
của nữ nhi gầy ốm nhọn hoắc mà cực kỳ đau lòng. Từ kinh thành đến Nhạc Dương, ngàn dặm xa xôi, trước khi xuất phát Tiêu thị lo lắng nhất nhi tử mới vừa ba tuổi
không
chịu được, nhưng
không
ngờ Hằng Ca Nhi
một
đường đều tung tăng nhảy nhót mà ngược lại là nữ nhi, bởi vì
không
quen ngồi xe ngựa mà vừa choáng váng đầu lại vừa
không
ăn uống gì được,
thật
vất vả mới tới Nhạc Dương, thế nhưng
không
quen khí hậu nên mới dọn vào phủ
thìngã bệnh, liên tục nằm
trên
giường vài ngày, cả người gầy ốm
đi
một
vòng.
“Chúc mừng phu nhân, Tứ tiểu thư
đã
khỏi hẳn.”
Lão lang trung thu hồi tay, cười hướng Tiêu thị
nói.
Tiêu thị mừng rỡ,còn Hằng Ca Nhi bên cạnh cái hiểu cái
không, thấy mẫu thân cùng tỷ tỷ đều
đangcười, nam oa mờ mịt hỏi: “Nương, tỷ tỷ khỏe rồi sao?”
Tiêu thị sờ sờ đầu của nhi tử, ôn nhu
nói: “Đúng vậy, tỷ tỷ
đã
khỏe, có thể chơi cùng Hằng Ca Nhi.”
Hằng Ca Nhi cực kỳ cao hứng, vụng về mà bò đến
trên
giường, ôm lấy tỷ tỷ muốn hôn
một
cái.
Lục Minh Ngọc cười đỡ lấy đệ đệ, nhìn thấy mẫu thân đưa lão lang trung ra cửa, nàng
nhẹ
nhàng thở ra. Cảm giác bị bệnh, cũng
thật
không
dễ chịu, ăn cái gì đều ói ra,
một
chút sức lực đều cũng
không
có, đặc biệt còn lo lắng nghĩ về Sở Tùy, lo lắng bởi vì trận bệnh này của mình, mà bỏ qua cơ hội có thể ngẫu nhiên gặp được người trong lòng.
Hoàng hôn, sau khi Lục Vanh tuần tra bờ đê trở về, trước tiên đến tiền viện để tắm gội thay quần áo, thay thường phục rồi nhanh chóng
đi
đến hậu viện nhìn thê tử cùng nhi nữ. Sau khi trận mưa buổi sáng
thì
đến buổi trưa liền ngừng, thời tiết nóng bốc hơi lên
trên
mặt đất, Lục Vanh
đi
tới hành lang,
thì
nhìn thấy thê tử ngồi ở trong sân dưới cây quế, thích ý mà phe phẩy cây quạt tròn, nữ nhi
thì
ngồi bên cạnh, còn nhi tử ngồi trước mặt nữ nhi để cho nàng đút quả nho cho
hắn
ăn.
“Cha!” Hằng Ca Nhi ngồi hướng mặt về phía hành lang, nên đầu tiên nhìn thấy phụ thân lại đây.
Lục Minh Ngọc kinh hỉ mà quay đầu.
“A Noãn
đã
hết bệnh chưa?” Lục Vanh bước nhanh lại mọi người, quan tâm mà hỏi nữ nhi.
“đã
khỏe hoàn toàn rồi ạ, cha mau lại đây ngồi, con vừa mới rửa sạch quả nho.” Lục Minh Ngọc hiếu thuận mà đưa ghế dựa của mình nhường lại cho phụ thân.
Lục Vanh cũng
không
khách khí cùng nữ nhi, ngồi xuống đem nhi tử béo ục ịch ôm lên
trên
đùi, đưa ghế dựa đó cho nữ nhi ngồi.
“Cha, chúng ta tới Nhạc Dương vài ngày, cũng chưa có dạo qua thành Nhạc Dương, ngài có rảnh ngày nào, dắt chúng con
đi
ra ngoài chơi
một
chút
đi?”
nói
chuyện phiếm hai câu, Lục Minh Ngọc cố ý chọn
một
quả nho to đưa cho phụ thân, làm nũng mà
nói.
Lục Vanh nhận lấy quả nho, đôi mắt quét về phía thê tử.
Tiêu thị chậm rãi phe phẩy quạt tròn thêu hoa, chống lại ánh mắt
không
rõ
ý vị của trượng phu,nàng hừ
một
tiếng, thong thả ung dung
nói: “Nhìn ta làm gì? Nếu Tam gia có rảnh
thì
bồi mấy mẹ con ta mấy ngày,còn nếu Tam gia
không
rảnh
thì
ngài tiếp tục làm việc của mình,
một
mình ta dẫn A Noãn cùng Hằng Ca Nhi dạo
đi, cũng
không
thể chậm trễ chuyện của tam gia.”
Ăn quả nho ngọt,nhưng lời
nói
toàn mùi chua.
Tiêu thị chính là
không
cao hứng. Nàng là phụ nhân, từ khi ra đời cũng chưa có rời kinh thành quá hai mươi dặm, trước khi xuất phát
thì
Tiêu thị cực kỳ hưng phấn, buổi tối dựa vào lòng ngực trượng phu,
nói
nàng muốn
đi
địa danh của Nhạc Dương, muốn
đi
lên núi cao ở Nhạc Dương mà nhìn về phía xa, muốn
đi
hồ du thuyền ở Động Đình thưởng cảnh, bất luận nàng muốn làm cái gì, trượng phu đều gật đầu, đáp ứng rất thống khoái.
Kết quả
thì
sao,tới khi tới Nhạc Dương rồi, trượng phu liền bắt đầu bận rộn với công việc, mỗi ngày
đisớm về trễ. Tân quan tiền nhiệm ba đốm lửa, Tiêu thị hiểu
rõ
được
sự
khó xử của trượng phu, cũng rất đau lòng trượng phu, thứ hai là phải vội vàng chăm sóc nữ nhi sinh bệnh,nên Tiêu thị tạm thời đem những kế hoạch du ngoạn đó đè dưới đáy lòng,
hiện
giờ nữ nhi tốt lên, trong lòng Tiêu thị
nhẹ
nhõm, nhịn
không
được châm chọc hai câu.
“Qủa nho này
thật
chua a.” Lục Vanh xoay xoay quả nho trong tay, mắt đen mỉm cười nhìn thê tử.
Hai vợ chồng làm trò trước mặt nàng, lại quên nàng
đã
là đại
cô
nương, Lục Minh Ngọc bĩu môi, cúi đầu ăn nho của mình. Hằng Ca Nhi nhìn nhìn quả nho trong tay mà
hắn
mới lấy,
không
xác định mà hỏi tỷ tỷ, “Tỷ tỷ, cái này chua sao?” Những quả trước ăn đều ngọt, nhưng cha
nói
quả nho chua, Hằng Ca Nhi thấy vậy cũng
không
dám ăn.
“rất chua, Hằng Ca Nhi đừng nên ăn, ăn xong
sẽ
đau.” Lục Minh Ngọc đoạt lấy quả nho của đệ đệ, nghiêm trang mà
nói
lý. Hôm nay đệ đệ ăn nhiều rồi.
Hằng Ca Nhi mặt đầy mong đợi mà nhìn đĩa nho,hắn
còn ăn chưa đủ a.
Lúc này Lục Vanh mới ý thức được nhi nữ cũng ở bên cạnh, khụ khụ
một
cái rồi nhìn ba mẹ con cười, “Ngày mai ta nghỉ ngơi,
nói
đi, các ngươi muốn
đi
chỗ nào chơi, bổn ngự sử tự mình phụng bồi.”
Gìa mà
không
đứng đắn, Tiêu thị tức giận liếc mắt
hắn
một
cái, giận xong hỏi nữ nhi, “A Noãn muốn
đichỗ nào?”
“Động Đình hồ!” Lục Minh Ngọc
không
cần nghĩ ngợi
nói, nàng thích ngồi thuyền du hồ, đời trước nàng đính ước cùng Sở Tùy cũng là ở
trên
hồ. Lúc ấy mọi người đều ở
trên
một
con thuyền, Sở Tùy, Tiêu Hoán phụ trách câu cá, nàng cùng Sở Doanh, Sở Tương mấy cái tỷ muội ghé vào bên kia ngắm hoa sen, nàng thiếu chút nữa ngã xuống nước, là Sở Tùy đúng lúc bắt lấy nàng, cũng
không
biết cố ý hay là vô tâm,
một
tay đem nàng ôm vào trong lòng ngực.
Nàng kinh hoảng ngẩng đầu, bất ngờ đối mặt với mắt phượng sáng ngời của Sở Tùy, cũng
không
rõ
mà rơi vào trong đó.
Sau khi Thành thân, Sở Tùy cũng thường thường đưa nàng đến dạo hồ ở Quốc công phủ, sau khi chơi thuyền xong rồi
thì
đi
đến Ngô Đồng Viên, chậm rãi mà
đi
dọc theo mười tám cây ngô đồng ……
“Tỷ tỷ, tỷ ăn.”
Đột nhiên Trước mắt duỗi
một
bàn tay béo đưa lai, đánh gãy hồi ức của nàng, Lục Minh Ngọc có tật giật mình, chạy nhanh ăn quả nho để che dấu.
“Tỷ tỷ ăn, ta cũng ăn
một
cái.” Hằng Ca Nhi hắc hắc cười, thỏa mãn mà
đi
lấy quả nho.
Tiểu gia hỏa cơ trí thông minh, Lục Minh Ngọc
không
có cản trở, mà Tiêu thị bên kia lại dùng quạt tròn
nhẹ
nhàng gõ gõ lên bàn tay
nhỏ
nhi tử,
không
cho
hắn
ăn, “Ăn nhiều đau bụng, chúng ta
sẽ
khôngmang theo Hằng Ca Nhi
đi
du thuyền.”
Hằng Ca Nhi chu miệng.
Lục Minh Ngọc cười ha ha.
~
Buổi sáng hôm sau,
một
nhà bốn người sau khi ăn sáng xong liền xuất phát.
Hôm qua vừa mới mưa, hôm nay bầu trời màu xanh da trời của Nhạc Dương như được tẩy rửa, vạn dặm
không
mây, thập phần thích hợp để du lịch, bởi vậy
đi
đến đường lớn của Động Đình hồ, từng chiếc từng chiếc xe ngựa nối liền
không
dứt. Lục Minh Ngọc ngồi ở bên cửa sổ, lặng lẽ vén
một
góc
nhỏ
rèm lên nhìn ra bên ngoài, thấy xa phu đánh xe cùng xe của gã sai vặt nha hoàn, những công tử cưỡi ngựa, duy nhất
không
nhìn thấy bóng dáng quen thuộc mà ngày đêm nàng tưởng nhớ.
Có chút thất vọng, nhưng cũng
không
thể làm gì, nếu để cho mẫu thân vô tình biết được,
thì
cơ hội
nhỏnhoi cũng
không
có, có lẽ lúc nàng nằm
trên
giường
không
dậy nổi, Sở Tùy
đã
tới Nhạc Dương, rồi lại
đirồi……
tưởng tượng như vậy, bỗng nhiên Lục Minh Ngọc
không
có hứng thú, hậm hực mà buông bức màn xuống.
“A Noãn?” Phát
hiện
thần sắc của nữ nhi
không
đúng, Tiêu thị lo lắng hỏi, “Lại
không
thoải mái?”
Lục Minh Ngọc giương mắt, đối mặt với khuôn mặt ôn nhu mỹ lệ của mẫu thân, mặt nàng nở nụ cười, “không
có, chính là sốt ruột làm sao còn chưa tới.”
Thôi, mặc cho số phận
đi, nếu như
không
gặp được Sở Tùy,
thì
nàng cũng còn có người nhà,
không
thể bởi vì Sở Tùy mà làm hỏng hứng thú
đi
chơi của người nhà.
Gần nửa canh giờ sau, xe ngựa
đi
tới bên hồ.
Mạnh Toàn sớm
đã
phái người thuê trước du thuyền, sau khi
một
nhà Lục Minh Ngọc xuống xe,
hắn
ở phía trước dẫn đường.
Du thuyền ở phía trước, Lục Minh Ngọc cùng mẫu thân sóng vai thong thả
đi, gió bên hồ mát lạnh, làm cho mũ che bay lên, liếc mắt nhìn
một
cái, khói sóng mênh mông, cảnh đẹp làm lòng người đều cầm lòng
không
đậu mà mở rộng ra. Có người nhà bên cạnh làm bạn, có cảnh đẹp để ngắm, giờ khắc này, Lục Minh Ngọc là
thật
sự
đã
quên Sở Tùy, tâm vô tạp niệm.
“Thời Khiêm ca ca, đâu là thuyền của chúng ta?”
một
giọng
nói
ngọt ngào, lại
không
hề báo trươc mà lọt vào trong tai.
Thời Khiêm ca ca……
Thân thể Lục Minh Ngọc cứng đờ, dừng bước, dựa theo giọng
nói
mà quay đầu nhìn lại.
Cách khoảng hai mươi mấy bước, có
một
đôi nam nữ
đang
đứng đó. Nam tử mặc
một
bộ áo dài màu xanh nhạt, bên eo
một
túi thơm,
trên
đầu đội ngọc quan, như ngọc thụ đón gió, sóng vai đứng ở bên trái
hắn
là
một
cô
nương mặc
một
thân áo váy màu hồng nhạt, xem dáng người
thì
khoảng mười bốn lăm tuổi, tóc đen cùng váy dài lay động theo gió, chỉ nhìn thấy bóng dáng, liền biết khẳng định là
mộtmỹ nhân.
Hai người nhìn bên hồ nước, mặt người nam quay sang bên khác, Lục Minh Ngọc nhìn
không
thấy
rõ, mà
cô
nương bên người
hắn, hỏi xong
thì
ngửa đầu lên nhìn phía nam tử,
một
khuôn mặt xinh đẹp đều lộ ra, môi hồng răng trắng, chiếc mũi
nhỏ
nhắn, lại nhìn lên, là đôi mắt đào hoa
yêu
kiều tựa như Doanh Doanh.
Người này, người này, làm sao lại nhìn quen như vậy?
Trong đầu
hiện
ra khuôn mặt thiếu phụ khóc hoa lê đái, ngực Lục Minh Ngọc căng thẳng.
Đổng Nguyệt Nhi,
cô
nương kia, là sau khi nàng gả cho Sở Tùy,
đã
từng gặp qua Đổng Nguyệt Nhi
mộtlần.
Tựa hồ phát
hiện
nàng nhìn chăm chú, nữ tử váy hồng nhạt nghi hoặc mà quay đầu nhìn lại đây.
Lục Minh Ngọc nghĩ muốn lảng tránh, nhưng tim nàng ngừng đập, hô hấp cũng ngừng, lỗ tai cũng nghe
không
thấy. Khi nhận ra đó là Đổng Nguyệt Nhi trong
một
cái chớp mắt, Lục Minh Ngọc
thật
giống như rơi vào trong mộng hoang vu, nàng khó mà tin được, nàng
không
nghĩ tin tưởng, nàng tưởng mình tỉnh lại, nhưng Đổng Nguyệt Nhi vẫn như cũ đứng ở nơi đó, bên người nam nhân của nàng ……
Nam tử rốt cuộc cũng quay đầu nhìn lại, trong mắt phượng vẫn còn mang chút ý cười, là khuôn mặt quen thuộc đó, vẫn tuấn mỹ vô song.
Chính là Sở Tùy.
Cách
một
tầng sa mỏng, Lục Minh Ngọc ngơ ngẩn mà nhìn
hắn, trơ mắt nhìn thấy
hắn
biến sắc, sau đó, nhanh chóng buông tay Đổng Nguyệt Nhi ra.
hắn
còn nắm tay Đổng Nguyệt Nhi?
Theo tầm mắt của Lục Minh Ngọc, gắt gao mà nhìn chằm chằm tay của Sở Tùy, cùng lúc đó, nàng ảo tưởng cảnh trong mơ
đã
kết thúc.
Nguyên lai tất cả là
thật
sự,
không
phải nàng nghe lầm, nhận sai người.
Sở Tùy, Đổng Nguyệt Nhi……
Lục Minh Ngọc tự giễu mà cười, nhưng còn chưa cười nước mắt
một
mạch chảy xuống, đau tận tâm can, thân thể bệnh nặng vừa mới khỏi
không
chịu nổi, hai chân nàng mềm nhũn, hướng phía trước ngã xuống.
“A Noãn!” Tiêu thị là người thứ hai phát
hiện
ra Sở Tùy, còn chưa có phục hồi tinh thần, dư quang nhìn thấy nữ nhi ngất xĩu, cuống quít chay nhanh qua đỡ lấy.
Lục Minh Ngọc
đã
ngất
đi.
Tiêu thị sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, muốn kêu trượng phu lại ôm nữ nhi lên xe, vừa quay đầu lại, lại
không
thấy được bóng dáng của trượng phu!
Tiêu thị theo bản năng nhìn Sở Tùy bên kia, vừa lúc nhìn đến trượng phu dường như
đi
đến trước người Sở Tùy, giơ tay lên tán
một
cái tát!
Tiêu thị kinh hãi đến quên phản ứng, ngơ ngác mà nhìn trượng phu đánh xong người, cái gì cũng chưa
nói, trầm khuôn mặt hướng nàng
đi
tới.
“Chúng ta về trước.” Lục Vanh bế lên nữ nhi,
âm
thanh lạnh lùng
nói.
Nữ nhi quan trọng hơn, Tiêu thị gật gật đầu, khom lưng bế lên nhi tử, bước nhanh
đi
theo sau trượng phu.
Trong nháy mắt,
một
nhà bốn người
một
lần nữa lên xe ngựa.
Bên hồ Động Đình, Sở Tùy còn chưa hoàn toàn phản ứng lại,
một
tay bụm mặt, mắt phượng mờ mịt mà đuổi theo xe ngựa Lục gia.
“Thời Khiêm ca ca, tại sao bọn họ lại đánh chàng, chàng chảy máu rồi……”
Đổng Nguyệt Nhi
không
quen biết người Lục gia, nên nàng chỉ quan tâm đến Sở Tùy, thấy Sở Tùy ngây ngốc, giống như bị người ta đánh ngốc, Đổng Nguyệt Nhi sợ hãi mà ôm lấy Sở Tùy, ô ô khóc ròng
nói.
Tiếng khóc nhắc nhở Sở Tùy, nhìn xem Đổng Nguyệt Nhi trong lòng ngực khóc sướt mướt, Sở Tùy mạc danh thấy phiền lòng.
Sớm biết
sẽ
gặp người quen,
hắn
cái gì cũng
sẽ
không
chạm vào Đổng Nguyệt Nhi, chỉ là, A Noãn vì sao té xỉu? Lục tam gia vì sao lại đánh
hắn?
Má phải đau như lửa đốt, Sở Tùy đầy bụng khả nghi, lại ngoài ý muốn,
không
có
một
tia tức giận nên có.
“A Quý, ngươi đưa đổng
cô
nương trở về trước
đi.” Đẩy ra Đổng Nguyệt Nhi, Sở Tùy nhíu mày phân phó người hầu của
hắn.
tâm tình A Quý phức tạp mà gật gật đầu, nhìn thấy dấu tay
trên
mặt của nhị công tử, lại đau lòng, Lục tam gia người này điên khùng cái gì lại đánh công tử nhà
hắn?
“Thời Khiêm ca ca, chàng muốn
đi
đâu nhi?” Mắt thấy Sở Tùy phải
đi, Đổng Nguyệt Nhi khó hiểu hỏi.
“không
liên quan tới ngươi.” Sở Tùy cũng
không
quay đầu lại
nói,sau đó xoay người lên ngựa, đuổi theo xe ngựa của Lục gia.
Lục tam gia đánh
hắn, nhưng đó cũng là thân thích, Đổng Nguyệt Nhi là cái gì? Nếu
không
phải Đổng Nguyệt Nhi có đôi mắt làm
hắn
nghĩ tới cháu ngoại
gái
Lục gia, ngày ấy
hắn
cũng
sẽ
không
ra tay cứu giúp, về sau cũng
không
có nhất thời xúc động.